- --
"Rất ngon phải không?! Con đã nói bà nội rất lợi hại! Cái gì bà nội cũng biết!" Đường Đường bảo bối cao hứng khoe đầy tự hào.
Một bên, sắc mặt của Ân Duyệt Dung như ôn hòa thêm mấy phần rất khẽ không thể nhận ra.
"Cha, cha cũng ăn đi!" Đường Đường lại gắp một miếng cá kho cho Tư Dạ Hàn.
"Cửu ca, đừng ăn! Anh tin dì Dung sao..." Lâm Khuyết đầy khẩn trương ở bên cạnh thấp giọng thầm thì.
Tư Dạ Hàn không nói gì, trực tiếp nhận lấy miếng cá Đường Đường gắp cho mình ăn một miếng, ngay sau đó sắc mặt liền trở nên kinh ngạc.
Anh vẫn cho là chẳng qua Oản Oản lo lắng Ân Duyệt Dung tức giận, mới cố ý nói như vậy. Thật không ngờ rằng, tài nấu nướng của Ân Duyệt Dung, lại thật sự rất xuất sắc.
"Cha, có ngon không?" Đường Đường bảo bối lập tức hỏi.
Tư Dạ Hàn im lặng rất lâu, ngay sau đó gật đầu: "Ừm."
Ân Duyệt Dung nghe vậy, thần sắc thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh đã lại khôi phục như thường.
Thấy Tư Dạ Hàn cũng ăn rồi, Du Thiệu chỉ có thể hùa theo gắp một miếng.
"Mịa nó! Lá gan của mọi người cũng quá lớn rồi! Tôi không ăn! Có đánh chết tôi cũng không ăn!" Lâm Khuyết mặt đầy sợ hãi lắc đầu lia lịa.
Cuối cùng...
Mắt thấy tựa hồ mấy người ăn cũng rất vui sướng, Lâm Khuyết không nhịn được hoài nghi, "Thật sự ngon như vậy sao? Tôi nếm một chút..."
Lâm Khuyết cẩn thận từng li từng tí, gắp một miếng nhỏ, sau đó, ánh mắt liền sáng lên.
"Món này cũng quá ngon rồi đi! Tài nấu nướng của dì Dung lại có thể tuyệt đến vậy???"
Cuối cùng, toàn bộ người trong bàn vậy mà lại bắt đầu dùng cơm cùng nhau, tất cả thức ăn đều bị quét sạch. Lâm Khuyết ăn nhiều nhất!
Thật là thơm!
Giữa bữa ăn, Diệp Oản Oản vừa ăn vừa dùng ánh mắt đầy nghi vấn hướng về phía Tư Dạ Hàn hỏi dò. Mà Tư Dạ Hàn chỉ có thể bất đắc dĩ biểu thị, đối với với tình hình hiện tại, anh cũng chưa bao giờ gặp.
Dù sao Ân Duyệt Dung đã không chỉ một lần ở trước mặt bọn họ biểu hiện sự chán ghét và bài xích đối với Đường Đường. Thậm chí lần đó, tại hành lang Trọng Tài Hội, đã buông lời độc ác đến tột độ.
Nhưng sau khi tận mắt thấy lại phát hiện, sự thật lại hoàn toàn khác với những gì anh dự đoán.
Phản ứng của Đường Đường không làm giả được. Cậu bé ở chỗ này nhiều ngày như vậy, tâm tình vô cùng ổn định. Không chỉ là ổn định, có thể nói là trạng thái rất tốt, được chăm sóc cũng rất tốt.
Ân Duyệt Dung thậm chí còn tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho Đường Đường, hơn nữa đồ ăn Ân Duyệt Dung làm lại là thức ăn mặn, thứ mà bà chưa bao giờ đụng qua theo trí nhớ của anh...
Hơn nữa, mới vừa rồi rõ ràng Ân Duyệt Dung đã muốn phát tác, nhưng mà, chỉ vì một câu nói của Đường Đường, lại thật sự giữ bọn họ lại ăn cơm.
Con ngươi của Tư Dạ Hàn giống chìm vào nơi sâu nhất của biển cả, sóng ngầm mãnh liệt.
Ân Duyệt Dung trước mắt này, và Ân Duyệt Dung anh nhận biết, dường như căn bản cũng không phải là một người.
Nhưng mà, đây chỉ là khi bà đối mặt với Đường Đường mà thôi! Còn thái độ đối với những người khác, vẫn như cũ là “Ân Duyệt Dung” đó. Nếu không, anh thậm chí đã sắp hoài nghi người trước mắt căn bản chính là một người khác giả mạo.
"Mẹ anh đây là như thế nào... Em đều sắp mộng bức rồi..." Diệp Oản Oản có chút thảng thốt cắn đũa.
"Có lẽ, em nên hỏi con của em." Ánh mắt Tư Dạ Hàn hướng về phía cậu bé ngồi chính giữa Ân Duyệt Dung và Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản ngưng thần trầm tư thật lâu, cuối cùng vỗ đùi một cái, "A Cửu, em biết nguyên nhân..."
Tư Dạ Hàn nhìn về phía nàng, "Là gì?"
Diệp Oản Oản: "Nhất định là bởi vì con trai của em vô cùng đáng yêu à nha!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Biểu cảm của Tư Dạ Hàn một lời khó nói hết. Có đáng yêu đến mấy cũng không có khả năng khiến cho Ân Duyệt Dung cảm thấy xúc động chút nào.
Nhưng mà, trừ yếu tố đó ra, anh cũng không cách nào phán đoán, thái độ của Ân Duyệt Dung đối với Đường Đường khác thường như vậy, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
"Làm sao, anh không tin sao?" Diệp Oản Oản nhíu mày.
Tư Dạ Hàn không nói lời nào, nhưng mà nét mặt đã trả lời nàng.
Diệp Oản Oản nói đầy sâu xa, "Rất khó hiểu sao? Ban đầu cũng không phải là bởi vì anh thấy em vô cùng đáng yêu nên mới đối với em vừa thấy đã yêu sao?"
Tư Dạ Hàn: "... Hai chuyện này không thể nhập làm một."
Diệp Oản Oản lầu bầu: "Rõ ràng chính là cùng đạo lý không sai biệt lắm."