---
Mấy cô gái bên cạnh Diệp Oản Oản hoàn toàn đờ đẫn tại chỗ, ánh mắt khó tin hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại.
Vốn cho là, nữ nhân này, giống như các cô. Ai có thể ngờ đâu, cô ta lại là khách quý được Thẩm gia mời.
Thậm chí, còn quen biết với Kỷ Hoàng, Tu La Chủ lại còn gọi cô ta là Bạch Phong Minh Chủ.
Bạch Phong, thủ lĩnh Không Sợ Minh của Độc Lập Châu!
Vào giờ phút này, Chu tỷ mặt đầy kinh hoàng, sắc mặt trắng bệch. Cô đã làm cái gì đối với Không Sợ Minh Chủ Tóc Húi Cua ca…
"Bạch... Bạch minh chủ... Tôi... Tôi mới vừa rồi..." Chu tỷ nhìn về phía Diệp Oản Oản, âm thanh phát ra trong miệng tràn ngập bất an cùng kinh hoảng.
Nhưng mà, còn chưa đợi Chu tỷ nói xong, Diệp Oản Oản liền cùng đám người Thẩm gia đi thẳng về phía trước, đầu cũng không thèm quay trở lại, dường như căn bản không hề nghe thấy thanh âm của cô.
Thấy đám người Diệp Oản Oản đi xa, bốn phía lúc này mới ồ lên một loạt xôn xao.
"Trời má! Nữ nhân kia chính là người sáng lập ra Không Sợ Minh, Tóc Húi Cua ca Bạch Phong nức tiếng Độc Lập Châu!"
"Nghe đồn, Tóc Húi Cua ca giết người không chớp mắt, bất kỳ thế lực nào cũng không muốn đi tùy tiện đắc tội với cô ta..."
"Không nghĩ tới, Bạch Phong trẻ tuổi như vậy. Tôi vốn cho là Bạch Phong lớn lên hẳn là hung thần ác sát, khắp người cơ bắp cuồn cuộn. Lời đồn này hoàn toàn không đúng..."
Nữ nhân trước mặt nảy, mặc váy dạ hội ngắn màu trắng, chân đi giày cao gót, đẹp đến giống như hoa hải đường trong gió xuân, lại có thể... lại có thể sẽ là Tóc Húi Cua ca!!
Chỉ chốc lát sau, một vài danh viện ở gần đó, hướng về phía đám người Chu tỷ nhìn lại, không khỏi cười lạnh: "Chu tiểu thư, sợ cái gì chứ! Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong người ta có thân phận là tầng thứ gì, làm sao có thể sẽ nhớ đến chút thù oán này với cô. Phỏng chừng Bạch Phong từ đầu đến cuối đều coi cô là không khí..."
"Đúng vậy, không muốn sống nữa sao! Chưa biết thân phận của người đối diện mà đã làm giá như thế! Đừng nói là cô ta, coi như là toàn bộ Chu gia, gặp phải bất kỳ một thành viên nào của Không Sợ Minh cũng phải cung kính cúi đầu chào. Chu tiểu thư này lại dám khua môi múa mép đối với Không Sợ Minh Chủ như vậy, sống lâu thật đấy!"
"Ha ha, Bạch Phong người ta là một đầu mãnh thú, là một con hổ đầy uy phong, làm sao có thể sẽ bị một con chó ghẻ hấp dẫn sự chú ý. Chớ có tự mình đa tình, còn thật sự cho rằng Bạch Phong Minh chủ sẽ trả thù cô ta đấy! Quả thật là mắc cười!!"
Danh viện bốn phía mồm năm miệng mười, sắc mặt Chu tỷ thay đổi liên tục, nhưng ngay cả một câu nói cũng không dám nói ra miệng.
...
Lúc này, người của Thẩm gia dẫn theo Diệp Oản Oản, Kỷ Tu Nhiễm cùng Tư Dạ Hàn đi về phía Thẩm gia. Dọc theo con đường này, mấy người cũng không nói gì nhiều.
Mấy người sóng vai đi tới, Diệp Oản Oản một cách tự nhiên đi ở bên kia của Kỷ Tu Nhiễm, ai thân thiết, ai bị ghẻ lạnh, có thể thấy được hết sức rõ ràng.
"Tiểu Phong, có thời gian nhớ về nhà ăn cơm." Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Diệp Oản Oản, thấp giọng cười nói.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần, dứt khoát hướng về Kỷ Tu Nhiễm gật đầu một cái: "Được nha!"
Một bên, con ngươi như băng sương của Tư Dạ Hàn, đảo qua Kỷ Tu Nhiễm một vòng.
Kỷ Tu Nhiễm nói xong, con ngươi màu nhạt giống như gió nhẹ phả xuống mặt biển, nhìn về phía thiếu nữ hôm nay ăn mặc hoàn toàn bất đồng so với ngày trước.
Nhận ra được ánh mắt của Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Oản Oản nghiêng đầu: "Sao vậy?"
Kỷ Tu Nhiễm đánh giá người thiếu nữ bên mình: "Trang phục hôm nay của cô..."
Diệp Oản Oản nhíu mày, "Làm sao, rất kỳ quái?"
Kỷ Tu Nhiễm: "Rất đẹp."
"Đúng không, tôi cũng thấy vậy!" Diệp Oản Oản nghe vậy hài lòng gật đầu.
Nàng cũng không tin có người đàn ông nào lại không “đổ” trước bộ dáng liễu yếu đào tơ, hoa rủ bên hồ này. Ít nhất Tư Dạ Hàn nàng nhất định là ăn chắc rồi! Ban đầu nàng chỉ muốn hơi hơi giả bộ nhu nhược một chút, nhưng mà lời vuốt lông nọ lại giúp hiệu quả tăng gấp đôi.