---
Thật ra thì, loại ảo thuật nhỏ này đích xác rất đơn giản, Diệp Oản Oản mới vừa từ trên quần áo mình, gỡ xuống một nút cài bằng trân châu, sau đó thừa dịp Bắc Đẩu và Thất Tinh chưa chuẩn bị, đem nút cài đặt ở trên tai phải.
Trong nháy mắt khi úp ly từ trên không xuống, đúng lúc lắc cho nút cài rơi xuống, lợi dụng lực quán tính mà thôi.
Ánh mắt của Thất Tinh và Bắc Đẩu đều tập trung vào tay và chiếc ly của nàng, cũng không hề chú ý đến tai phải.
"Con bà nó! Phong tỷ, bàn tay này của tỷ, quả thật như được thiên sứ tặng cho nụ hôn ban phúc! Thật là lợi hại!" Bắc Đẩu nâng bàn tay phải của Diệp Oản Oản lên, chậc chậc lưỡi suýt xoa.
"Đệ thử một chút xem sao!" Lúc này, Bắc Đẩu cầm ly lên, hung hăng úp thẳng xuống mặt bàn.
Nhưng mà, "choang" một tiếng, ly nước bị Bắc Đẩu đập một cái nát bét.
Thấy ánh mắt của Thất Tinh và Diệp Oản Oản đều trợn trừng nhìn sang, Bắc Đẩu gãi đầu một cái, mặt đầy mộng bức: "Phong tỷ, tay của tỷ được thiên sứ trao cho nụ hôn, mặc dù lợi hại...nhưng, tay của đệ lại càng lợi hại hơn, bị …chó cắn qua!!"
"Tay của cậu không bị sao cả, chỉ là não bị chó cắn qua!" Diệp Oản Oản đem ly nước bể ném vào thùng rác.
Bắc Đẩu há miệng, muốn nói gì, nhưng cuối cùng không nói nên lời.
"Phong tỷ, Lý đại sư, tỷ vẫn còn nhớ chứ?" Bỗng nhiên, Thất Tinh nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
Tuy nói Diệp Oản Oản không hề biết đến Lý đại sư, Trương đại sư là cái khỉ khô gì cả, nhưng tóm lại vẫn phải liều một lần, vì vậy mở miệng: "Biết, nói!"
"Vậy... Phong tỷ còn nhớ đến, Lý đại sư làm gì chứ? " Ánh mắt của Thất Tinh, trân trân nhìn chòng chọc Diệp Oản Oản.
Giờ phút này, trong lòng Diệp Oản Oản có khổ cũng không biết kêu ai. Cái gã Thất Tinh này, cũng con mịa nó khó chơi quá đi! Mình làm sao biết được Lý đại sư là làm cái quỷ gì?
"Cậu cút sang một bên, nói chuyện vòng vèo, để tôi nói!" Bắc Đẩu đặt mông hất văng Thất Tinh ra, xít lại gần Diệp Oản Oản: "Phong tỷ, tỷ cũng biết, gã Lý đại sư kia, là đại họa sĩ nổi danh tại Độc Lập Châu chúng ta. Trước đó, những buổi triển lãm cùng tiêu thụ các tác phẩm của lão ta, đều là Không Sợ Minh chúng ta tiến hành, lợi nhuận hàng tháng đều hết sức khả quan.
Nhưng hai năm trước, Lý đại sư bỗng nhiên lại không đồng ý tiếp tục cùng Không Sợ Minh chúng ta hợp tác. Phong tỷ, gã Lý đại sư kia sợ nhất chính là tỷ, vừa vặn, Phong tỷ đã trở về rồi, gọi điện thoại, cảnh cáo lão già kia một chút đi!"
Nghe được lời này, Diệp Oản Oản âm thầm giơ ngón tay cái lên tặng cho Bắc Đẩu. Tiểu tử, không hổ là “sinh vật” có não bị chó cắn, có tiền đồ!
"Ồ? Lại có chuyện như thế sao?" Diệp Oản Oản thần sắc giận dữ, cười lạnh nói: "Xem ra, lão ta già rồi, hồ đồ rồi!"
"Hừ, lão già kia, nếu như biết Phong tỷ đã trở về, nhất định sẽ bị hù chết." Bắc Đẩu nói.
"Nếu như vậy, Phong tỷ tranh thủ xử lý một chút đi!" Không cho Diệp Oản Oản cơ hội mở miệng, Thất Tinh lại dùng điện thoại di động của mình, gọi đến số điện thoại di động của Lý đại sư.
Thấy vậy, Diệp Oản Oản lườm Thất Tinh một cái: "Thất Tinh, cậu là đang dạy tôi, phải làm việc như thế nào à?"
"Thất Tinh không dám, nhưng chuyện này tương đối gấp, vẫn là nên lập tức hành động thì hơn." Thất Tinh nói.
Gấp? Gã Lý đại sư kia đều đã đoạn tuyệt hợp tác với các ngươi mấy năm, hiện tại mới nói gấp, vậy trước đó con mịa nó đã làm gì?
Đây không phải là trắng trợn dò xét chính mình sao?
Nhưng tuy là như vậy, Diệp Oản Oản cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
"Thất Tinh, tôi đã sớm nói qua với các cậu, tác phẩm của tôi, không cần Không Sợ Minh các cậu phí tâm!" Âm thanh của một lão già, từ trong điện thoại truyền ra.
Diệp Oản Oản nghe điện thoại, lạnh giọng cười một tiếng, khẽ mở miệng: "Lý đại sư, xem ra ông đang bị nóng trong người! Chi bằng, tôi phái người tới tặng cho ông một chút trà thanh nhiệt, thấy thế nào? "
"Ngươi là ai?" Lão già nghe tiếng, hơi kinh ngạc.