---
Thất Tinh ngược lại rất là bình tĩnh, từ đầu tới cuối cũng không hề nói gì.
Diệp Mộ Phàm giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Tiểu tử thúi này! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Ai cho hắn dũng khí cầu hôn cùng với em gái của Diệp Mộ Phàm này! Oản Oản, em cũng đừng nhất thời kích động, nghĩ không thông mà đi đáp ứng hắn ta!"
Sắc mặt Diệp Oản Oản biến thành màu đen: "Nhìn em giống với loại nghĩ không thông đến vậy sao?"
Diệp Mộ Phàm lầu bầu nói: "Oản Oản, em đừng xem thường nha! Phụ nữ dưới loại tình huống này, đầu óc thật sự là vô cùng dễ dàng bị choáng váng..."
Diệp Oản Oản: "Em còn chưa có đến mức bị choáng váng đến trình độ bị mù mắt."
Mặc dù hắn biết, em gái nhất định là có ý nghĩ của riêng mình, tuyệt đối không có khả năng đáp ứng Cố Việt Trạch, nhưng Diệp Mộ Phàm khó tránh khỏi vẫn thật có chút lo lắng.
Không thể trách hắn suy nghĩ nhiều! Quả thực là bạn trai của Oản Oản, từ sau khi nàng trở về nước vẫn không thấy đâu. Tư Dạ Hàn vẫn luôn không hề xuất hiện, chứ đừng nói chi là đáp lại một câu. Hắn không thể không lo lắng đến trạng thái cảm xúc của em gái…
Hắn thậm chí có chút thật không dám tin tưởng, em rể của hắn... có phải thật sự là Tư Dạ Hàn hay không...??
Đương nhiên, với tính cách của em gái hắn, hắn không dám hỏi nhiều.
Vào giờ phút này, một đám các phóng viên đầy trông ngóng chờ mong, “xoạt xoạt xoạt xoạt” chụp hình, đèn flash nháy lên liên tục.
Tất cả phóng viên đều đang đầy hưng phấn mà theo dõi biểu cảm trên khuôn mặt Diệp Oản Oản, muốn từ trên mặt của nữ nhân vật chính thấy được hình ảnh đầy kinh hỉ, cảm động, thậm chí là mất khống chế đến lệ rơi đầy mặt.
Đợi lâu như vậy, rốt cuộc chờ được điều mình muốn, khẳng định là vô cùng kích động đi?
Diệp Oản Oản lại có hơi mất kiên nhẫn. Không nghĩ tới Cố Việt Trạch vì cho nàng cái gọi là "kinh hỉ", sẽ trực tiếp bủa vây nàng tại kim sắc đại sảnh, khiến cho nàng không thể tránh né, giống như bị cạy miệng nhét thẳng một cục phân vào vậy!
Cố Việt Trạch nhìn cô gái đứng ở cuối tấm thảm đỏ, chỉ thấy hôm nay Diệp Oản Oản mặc một thân âu phục nhỏ gọn gàng màu đen, mặc dù rất đẹp mắt... Nhưng mà, hắn cho là ở trong một trường hợp như ngày hôm nay, nàng ít nhất hẳn là nên mặc một váy dạ hội nhỏ có màu sắc tươi vui hơn một chút.
Bất quá, không thành vấn đề! Cũng còn may, nàng có một làn da trắng như tuyết, dung mạo lại càng khuynh quốc khuynh thành. Mặc loại đồ này ra sân, ngược lại đem lại một vẻ đẹp thật đặc biệt.
Diệp Oản Oản ở bên dưới ánh mắt chú mục của mọi người, bước lên thảm hoa hồng đỏ, mắt thấy như đang chuẩn bị trực tiếp rời đi.
Nhưng mà, biểu cảm lạnh nhạt trên mặt Diệp Oản Oản, theo Cố Việt Trạch lý giải, đoán chừng là do vui vẻ mà bối rối, tỏ vẻ...
Cố Việt Trạch dùng một ánh mắt “thâm tình” đầy giả tạo mà nhìn chăm chú cô gái, ôn nhu mở miệng nói, "Oản Oản, anh biết em vì một khắc này mà chờ đợi rất lâu rồi. Thật xin lỗi, quanh đi quẩn lại, anh đã để cho em chờ anh lâu như vậy.
Thời gian để cho anh biết, thì ra, người yêu anh nhất, đối xử với anh thâm tình nhất, vẫn luôn ở bên cạnh mình!"
Trên đài thủy tinh, Cố Việt Trạch từ trong tay nhân viên nhận lấy một chiếc hộp in hình thiên nga màu đen nhung. Nắp hộp mở ra, lộ ra một viên kim cương khoảng chừng lớn như trứng chim… bồ câu, "Oản Oản, gả cho anh đi!"
Gả cho anh đi...
Những lời này, quanh quẩn trong đại sảnh của hội trường, tiếp đó vang lên một tràng tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
"Gả đi—— gả đi ——!!! "
"Trời ạ, thật hâm mộ nha! Diệp Oản Oản thật đúng là tốt số!"
Thời điểm mọi người ở đây còn đang ồn ào, hội trường đột nhiên vang lên một tiếng chửi rủa đầy cáu kỉnh của một người phụ nữ, "Diệp Oản Oản, cái thứ tiểu tam này!"
Tất cả các phóng viên nhất thời trố mắt nhìn nhau, rồi quay đầu nhìn theo hướng âm thanh truyền tới. Chỉ thấy người tới lại là vị hôn thê trước đó của Cố Việt Trạch, Tổng thanh tra mảng Kinh tế - Nghệ sĩ tiền nhiệm của Hoàng Thiên Giải Trí, Diệp Y Y!
"Oa! Có trò hay để nhìn! Diệp Y Y! Lại là Diệp Y Y đến rồi!"
"Ồ, đây là tiết tấu hai cô gái cùng tranh giành một chàng trai đây mà!"