- --
Diệp Oản Oản giận khôn nguôi, sờ sờ tấm giáo bia trong tay, tâm tình mới khá hơn một chút.
Tính kỹ một chút, dầu gì anh cũng giúp nàng kiếm được nhiều điểm cống hiến như thế.
Hết lần này tới lần khác, lúc này Bắc Đẩu còn ở bên cạnh xỏ tiền mẻ: "Phong tỷ, đừng nhìn nữa, người ta là nhân vật mà tỷ có thể mộng tưởng hay sao?"
Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái, lười nói nhảm với cậu ta.
Rất nhanh, đám người Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão của Không Sợ Minh, cũng ở trong thời gian đã hẹn đi tới đại sảnh hội nghị, trực tiếp đi về phương hướng Diệp Oản Oản đang ngồi.
"Minh chủ, đây là..." Đại trưởng lão ngạc nhiên nhìn vật thể không-xác-định cực lớn được phủ vải đỏ ở trong tay Diệp Oản Oản.
Nhị trưởng lão trầm ngâm: "Chẳng lẽ là lễ ra mắt minh chủ chuẩn bị cho Tội Ngục?"
Bắc Đẩu bĩu môi một cái: "Cái gì chứ, đây là vật mà Phong tỷ mới từ trong tay Tội Ngục đoạt lại đấy!"
Đại trưởng lão: "..."
Nhị trưởng lão: "..."
Hội nghị lần này, trừ thủ lĩnh các thế lực lớn nổi tiếng tại Độc Lập Châu ra, còn có các vị cao tầng của những thế lực này cũng sẽ không vắng mặt.
Tạ Thiên Xuyên nhìn chung quanh, trong mắt không khỏi hiện ra vẻ bất mãn.
Bọn họ nhân danh Tội Ngục mời rất nhiều người, nhưng mà số lượng có mặt, lại không đủ một nửa.
"A, được Tội Ngục mời, thật là có phúc khí."
Bỗng nhiên, cửa chính phòng họp bị mở ra, một vị nữ nhân tướng mạo không tầm thường, đi ở phía trước nhất, mặc một bộ váy dài, thần sắc vạn phần cao ngạo.
"Nhiếp gia!"
Một số đại lão các thế lực Độc Lập Châu nhìn về phía cô ta, thần sắc không khỏi hơi kinh ngạc. Không nghĩ tới, Tội Ngục lại còn mời cả tứ đại thế gia của Độc Lập Châu.
Cho tới nay, tứ đại thế gia đều là nước sông không phạm nước giếng đối với tổ chức như Tội Ngục, cơ hồ không hề có gì dính líu. Mà lần này, Nhiếp gia trình diện, lại khiến cho người ta có chút ngoài dự liệu.
"Nhiếp Linh Lung..."
Nhìn thấy nữ nhân dẫn đầu Nhiếp gia, hàn quang trong mắt Diệp Oản Oản chợt lóe lên. Nhiếp Linh Lung đúng là đại diện của Nhiếp gia, tham dự hội nghị lần này.
"Nữ nhân sau lưng Nhiếp Linh Lung là ai..."
Một vị cao tầng của thế lực nọ, nhìn về phía nữ nhân sau lưng Nhiếp Linh Lung, thần sắc hiếu kỳ.
"Điều này mà cũng không biết! Chị của Nhiếp Linh Lung, em gái của Nhiếp Vô Danh, Nhiếp Vô Ưu."
"Cô ấy chính là kỳ tài Nhiếp Vô Ưu của Nhiếp gia, nghe đồn mất tích nhiều năm, lại còn có hôn ước với Kỷ Hoàng?"
"Không sai, chính là cô ấy."
Sau khi biết được thân phận của "Nhiếp Vô Ưu", một số cao tầng hoặc thủ lĩnh của Độc Lập Châu, trên mặt đầy nụ cười lấy lòng, chủ động chào hỏi Nhiếp Vô Ưu.
Mọi người đều biết, Nhiếp gia có ba đứa con, lão đại Nhiếp Vô Danh, thứ hai là Nhiếp Vô Ưu, thứ ba mới là Nhiếp Linh Lung.
Bây giờ, Nhiếp gia chủ mẫu tuổi tác đã lớn, dựa theo quy củ và tập tục của Nhiếp gia, đoán chừng, cũng đã gần tới lúc thế hệ kế tiếp tiếp quản Nhiếp gia.
Mà lão đại Nhiếp Vô Danh, tính cách tương đối thoáng đạt, không câu nệ tiểu tiết, thậm chí là có chút kỳ lạ, nhưng cũng vô cùng thẳng thắn, độ nhạy cảm không đủ, lại còn thường xuyên đắc tội với người khác. Có lẽ, Nhiếp gia tuyệt đối sẽ không có khả năng được giao cho Nhiếp Vô Danh.
Mà Nhiếp Linh Lung đứng hàng thứ ba, là do Nhiếp Vô Ưu năm đó từ bên ngoài nhặt về, chính là con gái nuôi của Nhiếp gia. Tuy nói bây giờ còn có vẻ xuất sắc hơn so với Nhiếp Vô Ưu, cũng thích hợp tiếp quản Nhiếp gia hơn, nhưng bản thân lại không có huyết mạch của Nhiếp gia, cho nên, phỏng chừng cũng không làm nên trò trống gì.
Mà trong ba huynh muội này, người duy nhất có khả năng tiếp quản Nhiếp gia, cũng chỉ có cái vị Nhiếp Vô Ưu đã mất tích nhiều năm này.
Hiện tại nếu như có quan hệ tốt với Nhiếp Vô Ưu, sau này, cũng tương đương với giữ được quan hệ tốt với Nhiếp gia.
Nhiếp gia thân là một trong tứ đại thế gia của Độc Lập Châu, không có bất kỳ một thế lực nào muốn có xung đột hay xích mích gì.
"Ha ha, đều nói Nhiếp Vô Ưu của Nhiếp gia lớn lên xinh đẹp, thực lực cũng thuộc hàng nhất đẳng, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền."
Một vị lão giả nào đó nhìn về phía "Nhiếp Vô Ưu", luôn miệng cười nói.