---
Cặp mắt to đen nhánh của Đường Đường nhất thời mụ mị đi: "Bà ngoại, Đường Đường rất nhanh liền quay trở lại."
"Hic, được được được được! Bà ngoại ở nhà chờ con!"
Người một nhà rốt cuộc sắp đoàn tụ, Nhiếp phu nhân vui vẻ không thôi, "Đường Đường à, con để cho..."
Nhiếp phu nhân tựa hồ có chút không biết nên xưng hô như thế nào với Diệp Oản Oản, vì vậy mở miệng nói, "Con để cho cậu con nhận điện thoại một chút đi."
Đường Đường đem điện thoại di động đưa cho Nhiếp Vô Danh: "Bà ngoại tìm cậu."
Mẹ ruột rốt cuộc nhớ tới hắn, Nhiếp Vô Danh hào hứng nhận điện thoại, "Alô, mẹ..."
Kết quả, mới vừa nói được hai chữ, đầu kia điện thoại di động liền truyền tới âm thanh của Nhiếp phu nhân: "Để cho Diệp tiểu thư nghe điện thoại."
Nhiếp Vô Danh: "Ơ..."
Một “trạm trung chuyển” nào đó bi phẫn đưa điện thoại cho Diệp Oản Oản: "Mẹ tôi muốn nói chuyện với cô."
Diệp Oản Oản hơi gật đầu một cái, nhận lấy điện thoại di động: "Alô, xin chào..."
Đầu kia điện thoại di động truyền tới một giọng nữ ôn hòa ưu nhã: "Xin chào, Diệp tiểu thư, tôi là bà ngoại của Đường Đường. Xin lỗi, vẫn chưa có cơ hội tự mình cảm ơn cô. Khoảng thời gian này Đường Đường thật sự là quá làm phiền cô rồi."
Diệp Oản Oản: "Ngược lại không hề phiền toái gì cả, Đường Đường thực sự rất đáng yêu!"
Phu nhân mở miệng nói: "Vẫn phải cảm ơn cô đã chiếu cố cho Đường Đường! Diệp tiểu thư, cô có thể yêu cầu bất kì điều gì!"
Diệp Oản Oản: "Xin bà đừng khách khí, yêu cầu thì không cần…"
"Diệp tiểu thư, cô có thể suy nghĩ thật kỹ một chút rồi hẵng trả lời tôi. Đây cũng là ý của con gái tôi, cũng là tâm ý của cả gia đình chúng tôi đối với cô. Nhiếp gia chúng tôi cũng không thích thiếu nợ nhân tình của người khác. Chỉ cần cô mở miệng, vô luận yêu cầu gì đều có thể!"
Diệp Oản Oản trước đã từng nghe Mục Tùy Phong nhắc tới, Độc Lập Châu có rất nhiều gia tộc lánh đời có bối cảnh thần bí đáng sợ. Nhiếp gia đại khái cũng có chút ít quyền thế, giọng nói của Nhiếp phu nhân cũng không khỏi mang theo một phần khí thế cao cao tại thượng của kẻ bề trên.
Đối với thái độ có chút cao ngạo của Nhiếp phu nhân, Diệp Oản Oản ngược cũng không thèm để ý, trực tiếp mở miệng nói, "Phu nhân, thật sự không cần, trước đây con trai bà đã từng giúp qua tôi một lần, tôi coi như là trả lại cho anh ấy một món nợ ân tình. Cho nên, cũng không tính là thiếu nợ nhau cái gì."
Thấy Diệp Oản Oản giữ vững thái độ, Nhiếp phu nhân cuối cùng cũng không miễn cưỡng.
Diệp Oản Oản cúp điện thoại, ngoài cửa sổ một trận cuồng phong nổi lên, sau đó liền nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng chậm rãi hướng về bãi đất trống phía sau Hồng Hoa Tiểu Lâu đáp xuống.
Xem ra là người tới đón Đường Đường…
Diệp Oản Oản ổn định lại tâm tình, vội vàng muốn đi giúp Đường Đường thu thập hành lý, còn có những đồ vật mới vừa mua hôm nay, cũng để cho Đường Đường mang theo...
Nhưng mà, nghĩ lại, sau khi Đường Đường trở về, cái gì cũng có, nào thiếu những thứ này, cho nên lại bỏ đi ý nghĩ này.
Nàng thật giống như không có cái gì phải chuẩn bị, cũng không có cái gì có thể để cho nhóc mang đi...
Diệp Oản Oản trầm mặc chốc lát, ngồi xổm trước mặt của tiểu gia hỏa, hôn trên gò má của tiểu gia hỏa một cái, "Bảo bối, hẹn gặp lại."
Giờ phút này, đáy mắt của cậu bé yếu ớt khiến cho người ta không dám nhìn, "Mẹ không thể đi cùng con sao?"
Diệp Oản Oản khẽ thở dài một tiếng, nàng dĩ nhiên muốn cùng Đường Đường luôn ở bên nhau, thậm chí đã vô số lần muốn đem nhóc bắt cóc đi...
Tại sao Đường Đường không phải là do nàng sinh chứ...?
"Mẹ, tại sao?"
Ánh mắt của tiểu gia hỏa đột nhiên bắn về phía Tư Dạ Hàn bên cạnh Diệp Oản Oản: "Là bởi vì người đàn ông này sao?"
Diệp Oản Oản: "Ặc..."
Vẻ mặt cậu bé vô cùng nghiêm túc: "Mẹ, con cũng có thể nuôi mẹ!"
Diệp Oản Oản: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Nhiếp Vô Danh: "..."
Bọn bốn người Nhất Chi Hoa đang trốn ở sau cánh cửa: "...!!!"
Thần Hư đạo nhân: "Yo, tình huống gì đây trời..."
Nhất Chi Hoa: "Cái kỹ năng tán gái này của tiểu ma đầu, quá lợi hại rồi!"
Nhất Chi Hoa nói xong, chậc chậc nhìn chằm chằm mặt của Tư Dạ Hàn, "Chỉ tiếc là, gương mặt bên này, thực sự làm cho người ta mê luyến..."