---
Diệp Mộ Phàm liếc nhìn Diệp Oản Oản, khẽ mỉm cười, dùng bả vai nhẹ nhàng huých Diệp Oản Oản một cái, nói: "Thật ra thì... gì chứ đối với đàn ông, em phải có kỹ xảo! Nhất là loại đàn ông giống như Tư Dạ Hàn này, lại càng phải có kỹ xảo. Em gái, anh nói cho em biết, ở phương diện này, anh của em có ưu thế, được trời cao ưu ái, vô cùng từng trải, kinh nghiệm cũng rất nhiều. Em có cần anh truyền cho chút kinh nghiệm hay không...??"
Nghe Diệp Mộ Phàm nói vậy, thần sắc Diệp Oản Oản đầy cổ quái. Được trời cao ưu ái, có nhiều kinh nghiệm…nói ra sao nghe có gì đó sai sai!!
"Không nhìn ra, anh cũng có nghiên cứu nhiều về đàn ông như vậy!" Lúc này, Diệp Oản Oản bật thốt lên.
Diệp Oản Oản dứt tiếng, Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình lườm Diệp Mộ Phàm một cái.
Diệp Thiệu Đình: "Ngươi bớt xía mõm vào, làm bậy làm bạ quấy rầy em gái ngươi! Một người đàn ông, nói ra những lời như vậy, mà cũng không biết xấu hổ!"
Lương Uyển Quân mặt đầy lo âu: "Mộ Phàm... Chằng lẽ…con không thích phụ nữ hay sao?"
Khóe miệng Diệp Mộ Phàm khẽ co giật: "Con là đàn ông đích thực đó nha, cho nên hiểu rõ đàn ông nhất... Có vấn đề gì không? Chuyện này có liên quan gì đến việc thích phụ nữ?"
"Vậy thì tốt!" Lương Uyển Quân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Em gái, anh nói cho em biết... Để ứng đối với đàn ông, cũng phải có bài có bản. Loại đàn ông như Tư Dạ Hàn, em phải biết dục cầm cố túng, cũng giống như chơi thả diều vậy, biết kéo biết thả hợp lý..."
Nhưng mà, không đợi Diệp Mộ Phàm nói xong, Diệp Oản Oản lạnh nhạt đáp: "Anh có tin em khiến anh biến thành một con diều giấy hay không?"
Hắn còn tưởng rằng tất cả đàn ông đều cặn bã giống như hắn?
Diệp Mộ Phàm: "Được rồi, lời thật thì khó nghe, em không tin thì thôi! Nhưng... em gái à, nếu như Tư Dạ Hàn khi dễ em, không cần kinh sợ, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ đánh cho hắn một trận te tua!"
Diệp Oản Oản: "..." Đến lúc đó, còn chưa biết là ai te tua đâu!
"Được rồi, được rồi, ăn cơm cũng không chặn nổi miệng của mấy đứa bay, mau ăn cơm đi!" Diệp Thiệu Đình cười nói.
Nhìn thấy thời khắc hòa thuận này, trong lòng Diệp Oản Oản bỗng trào dâng một loại tâm tình phức tạp, nhất là sau khi biết được chân tướng của mình.
Mặc dù đối với cái nhà này, đối với cha mẹ và anh trai, nàng cũng không có bất kỳ cảm giác xa lạ nào. Nhưng bất kể như thế nào, nàng cũng không phải là Diệp Oản Oản thật sự...
Cái chân tướng này, Diệp Oản Oản không biết có nên nói ra hay không, cũng không biết nói ra khỏi miệng như thế nào? Diệp Oản Oản chân chính, đã chết đi nhiều năm! Nếu như cha mẹ và Diệp Mộ Phàm bọn họ biết được chân tướng này, có thể tiếp nhận sao?
...
Hôm sau
Sau khi Diệp Oản Oản ăn sáng xong, Lương Uyển Quân cũng đã giúp Diệp Oản Oản chuẩn bị hành lý chu đáo, đồng thời mua thật nhiều quần áo mới, xếp cẩn thận trong vali giúp nàng. Trừ quần áo ra, còn có thật nhiều đồ ăn.
Con đi ngàn dặm mẹ lo âu! Vô luận ở bất cứ lúc nào, đều là như thế!
"Mẹ, không cần chuẩn bị nhiều như thế, đến lúc đó thiếu cái gì, đều có thể mua được." Diệp Oản Oản nhận lấy rương hành lý, nhìn về phía Lương Uyển Quân nói.
"Nói càn, hết thảy đều đã chuẩn bị xong, dù sao cũng hơn đến lúc đó thiếu lên thiếu xuống!" Diệp Thiệu Đình đặt quyển sách trong tay xuống.
"Cha, con biết rồi." Diệp Oản Oản không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý.
"Đúng rồi... Oản Oản, cha vẫn luôn có một chuyện muốn hỏi con..." Diệp Thiệu Đình nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng nói: "Làm sao con lại có thể trở thành lão bản của Công ty Tinh Thần?"
"Cha, chuyện này nói ra thì dài dòng lắm! Trong tay con, vốn không có bao nhiêu cổ phần của Công ty Tinh Thần. Bất quá, mấy người bạn kia của con lại có nhiều cổ phần. Sau đó... mọi người lại cảm thấy đầu óc buôn bán của con không tệ... cho nên, tương đối nghe theo con..." Diệp Oản Oản bịa đại ra một câu chuyện.