- --
Nhưng mà, người nọ cũng không muốn phí miệng lưỡi nhiều với Tư Hạ, sợi dây trong tay càng dùng sức, muốn miễn cưỡng siết chết Tư Hạ.
Giờ phút này, Tư Hạ đỏ mặt lên, một tay hất ngã người nọ, chợt cướp đường chạy ra, rời khỏi phòng giam.
Người mặc áo đen cười lạnh một tiếng: "Ta xem ngươi chạy đàng nào!"
Trong lúc nói, người mặc áo đen trong nháy mắt đuổi theo.
Tư Hạ còn chưa kịp chạy được mấy bước, cũng đã bị người mặc áo đen đuổi kịp, ngăn cản đường đi.
"Ta với ngươi có thù gì oán gì?" Tư Hạ nhìn chằm chằm người mặc áo đen, mở miệng hỏi.
"Bớt nói nhảm đi!"
Người mặc áo đen hừ lạnh một tiếng, cũng không nói nhiều, mang cái cuốc từ trong nhà ra, hung hăng đập thẳng về phía Tư Hạ.
Phản ứng của Tư Hạ nói chung cũng tính là có tốc độ nhanh, kịp thời tránh né, ngược lại cũng không bị cái cuốc đánh trúng.
Rất nhanh, người mặc áo đen chạy như bay tới bên cạnh Tư Hạ, bóp lấy cổ họng của cậu ta.
Tựa hồ là trong cơn hốt hoảng, cánh tay Tư Hạ vùng vẫy, trong mắt hằn lên tia máu.
"Chết đi!" Người mặc áo đen lạnh giọng quát lên.
Vào giờ phút này, ở trong tay người bí ẩn, Tư Hạ cuối cùng cũng không còn động đậy nữa, trong mắt vằn vện tia máu, lộ ra một vẻ ác độc thấy rõ.
"Ta cũng thật tò mò nha." Tư Hạ nhìn chằm chằm người bí ẩn: "Ngươi đến tột cùng là ai, đang êm đang đẹp tới lấy mạng của ta?"
Trong lúc nói chuyện, ngón tay hắn nhẹ nhàng điểm một cái.
Lúc này, người bí ẩn như bị lôi điện đánh trúng, lập tức buông Tư Hạ ra, cả người thối lui về phía sau.
"Tiểu tử, không ngờ tới ngươi ẩn giấu thật rất sâu..."
Người mặc áo đen nhìn chằm chằm Tư Hạ, quan sát mấy giây, xoay người liền muốn rời đi.
"Nếu đã tới, bây giờ muốn đi... nào có dễ dàng như vậy, ngươi nói xem?"
Khóe miệng Tư Hạ khẽ nhếch lên, trên mặt toát lên một nụ cười đầy tà tứ.
Chỉ thấy, Tư Hạ với một tốc độ cực nhanh, bất quá trong nháy mắt đã lướt tới sau lưng của người mặc áo đen.
Người mặc áo đen lập tức xoay người lại, mà vào giờ khắc này, người mặc áo đen và Tư Hạ, đồng thời đưa tay bắt về phía người đối phương.
...
"Là ngươi?"
Tư Hạ một tay túm lấy vật che mặt của người áo đen, sau khi khiến gương mặt thanh tú kia bị lộ ra ngoài, Tư Hạ như có điều suy nghĩ.
Cô gái này không phải là người ngoài, mà chính là thủ lĩnh Thiên Kiêu, Hải Đường.
Về phần Hải Đường, chẳng qua là tùy ý công kích, nhưng lại không cẩn thận làm rớt ra một miếng da ở phía dưới khóe mắt Tư Hạ.
Nói đúng ra, miếng da này cũng không thuộc về Tư Hạ, thậm chí không thuộc về bất kỳ vật còn sống nào.
Đây là một miếng da nhân tạo chuyên dùng để dịch dung, mỏng vô cùng mỏng, xúc cảm khi nắm trong tay, cũng không có gì khác với da người, vô cùng mềm mại. Nếu như không phải là trùng hợp, ai có thể nghĩ tới, nơi khóe mắt Tư Hạ lại sẽ có thể có một thứ như vậy.
Thời khắc này, vết sẹo nơi khóe mắt Tư Hạ không biết đã bị che giấu biết bao lâu, trong nháy mắt lộ ra ngoài. Lại cộng thêm nụ cười đầy tà tứ trên mặt kia, khiến người ta có chút không rét mà run.
"Tới! Nói một chút đi, tại sao phải giết ta?"
Tư Hạ nhìn Hải Đường chằm chằm, lạnh giọng cười một tiếng.
Hải Đường nhìn Tư Hạ, cũng không mở miệng.
"Nếu không nói... vậy thì, vĩnh viễn đừng bao giờ mở miệng nữa."
Tư Hạ cười lạnh một tiếng, cả người thật giống như nắm giữ tốc độ như cuồng phong, trong nháy mắt định bắt lấy Hải Đường vốn muốn trốn khỏi nơi này.
Tay phải, là cái cuốc.
Chỉ thấy, Tư Hạ nắm cán cuốc, hung hăng nhằm thẳng vào đầu Hải Đường mà đập.
Chân mày Hải Đường nhăn lại. Thực lực của tên Tư Hạ này, hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng, quả thực quá nhanh! Thậm chí, Hải Đường có thể cảm nhận được tiếng xé gió do chiếc cuốc lướt qua không khí tạo ra.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, một bóng người chợt lóe lên ở trước người hai người.
"Ầm"!
Một tiếng vang thật lớn.
Diệp Oản Oản ngăn ở bên cạnh Hải Đường, tay trái đón lấy chiếc cuốc do Tư Hạ bổ tới.