- --
Nàng thật sự không sợ Tư Dạ Hàn mang nàng đi. Chẳng qua là, trạng thái bây giờ của Tư Dạ Hàn có chút vấn đề.
"Em gái, làm sao em lại trêu chọc A Tu La rồi vậy hả? Em xem người ta bị chọc tức thế này cơ mà! Bất quá... Coi như trêu chọc A Tu La cũng không thành vấn đề! Hôm nay, cha mẹ và anh sẽ làm chủ cho em! Nếu như em cảm thấy không đủ khí thế, quả thực không ổn, anh sẽ gọi nhóm lính đánh thuê thủ hạ của anh qua. Tiền của anh có thể miễn phí, nhưng... những lính đánh thuê kia phải trả tiền..." Nhiếp Vô Danh đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, thấp giọng nói, rất sợ Nhiếp chủ mẫu và gia chủ nghe thấy.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản lườm Nhiếp Vô Danh một cái. Thật đúng là anh ruột, giờ phút này đã là lúc sống còn rồi, vậy mà lại còn có thể tới đây cò kè đòi tiền mình!
"Mẹ, đừng sợ, con sẽ không để cho người đàn ông này mang mẹ đi."
Đường Đường lạnh lùng nhìn Tư Dạ Hàn một cái.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn nhìn Đường Đường, và ánh mắt Đường Đường nhìn Tư Dạ Hàn... Có chút đáng sợ như nhau.
Nhìn thấy hai cha con ruột này đối chọi gay gắt, Diệp Oản Oản hoàn toàn không biết nói gì. Chẳng lẽ Tư Dạ Hàn thật sự xem Đường Đường như là con trai của Kỷ Tu Nhiễm rồi hả?
Rốt cuộc giống chỗ nào chứ?
Diệp Oản Oản: "..." Con trai, đây chính là cha ruột con...
"Tư Dạ Hàn, rốt cuộc anh quậy đủ chưa vậy?"
Nghe tiếng, ánh mắt giá rét thấu xương của Tư Dạ Hàn, chậm rãi rơi vào trên người Diệp Oản Oản: "Chủ động đi theo anh, hoặc tất cả mọi người đều sẽ bởi vì em mà chết, chọn!"
Tư Dạ Hàn ánh mắt kinh người, Diệp Oản Oản chưa từng bao giờ thấy anh như vậy. Hiện tại, Tư Dạ Hàn đúng là khiến cho nàng cảm thấy có chút xa lạ.
Nhưng dù cho là như thế, Diệp Oản Oản vẫn đúng là bị Tư Dạ Hàn chọc cho phì cười rồi. Một người đàn ông não bị úng giấm, không thể nói lý.
Rõ ràng là thông minh như vậy, làm sao đến lúc này nha, thậm chí ngay cả một chuyện rõ ràng như vậy đều suy đoán không ra?
"Chết cái đầu anh chứ chết! Lập tức nói xin lỗi cha mẹ em ngay!" Diệp Oản Oản cau mày nói.
Giờ phút này, mọi người tại đây có chút quỷ dị nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Cái vị Vô Ưu tiểu thư của Nhiếp gia này... não không có vấn đề chứ? A Tu La tới vây quét Nhiếp gia, hiện tại Nhiếp Vô Ưu lại ra lệnh cho Tu La Chủ nói xin lỗi Nhiếp gia...
Tạm thời khoan bàn đến tột cùng là có hiểu lầm gì hay không, dù cho là có, A Tu La cũng không có khả năng sẽ nhận sai, chỉ có thể tiếp tục đánh tới cùng!
Giờ phút này, toàn thể mọi người A Tu La cười to không dứt. Nhất là bốn vị Tứ Đại Tu La, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Lâm Khuyết nhìn Diệp Oản Oản một cái, bất đắc dĩ thở dài. Cái cô nàng Diệp Oản Oản này, đến bây giờ còn không hiểu rõ tình hình lúc này?
Cửu ca nhà mình, Lâm Khuyết cũng có thể lý giải được phần nào. Anh ta thậm chí có thể chịu đựng được việc, Diệp Oản Oản là vị hôn thê của Kỷ Tu Nhiễm. Nhưng chỉ có một điểm... Không cách nào nhịn được việc Diệp Oản Oản và Kỷ Tu Nhiễm có một đứa con. Đứa bé này đối với Tư Dạ Hàn mà nói, đã không thuộc về đường ranh giới cuối cùng, là nguồn gốc của tội lỗi.
Đứa bé này coi như là đã bác bỏ hết thảy mọi thứ giữa anh và nàng.
"Nói xin lỗi sao?" Tư Dạ Hàn lạnh lùng nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Có khả năng, em có hiểu lầm gì đó."
Diệp Oản Oản: "..." Hiểu lầm cái đầu anh! Cái tên đại ngốc này!
"Mẹ, người đàn ông này, đáng chết!"
Đường Đường nhìn Diệp Oản Oản, lên tiếng xỏ tiền mẻ.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản cau mày nói: "Đường Đường, chớ nói nhảm!"
"Con không nói nhảm mà! Người đàn ông này, muốn tấn công Nhiếp gia, cướp mẹ đi." Đường Đường lắc đầu một cái.
"Ông ấy là cha con." Diệp Oản Oản thở dài, bất đắc dĩ nói.
"Trước kia là vậy, bây giờ thì không phải!" Đường Đường lườm Tư Dạ Hàn một cái.
"Hừ, anh không phải là cha của nó!"
Bỗng nhiên, Tư Dạ Hàn góp lời.
Vào giờ phút này, tất cả mọi người mặt đầy mộng bức. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Làm cha ta, ngươi xứng sao?" Đường Đường nhìn Tư Dạ Hàn nói.
"Đường Đường, chớ nói nhảm, ông ấy là cha của con..." Diệp Oản Oản mặt đầy ưu sầu. Hiểu lầm kia, tựa hồ có chút quá lớn.
"Lặp lại lần nữa, anh không phải là cha của nó!" Trên trán Tư Dạ Hàn hiện ra một đường gân xanh, trong mắt bị tia máu phủ đầy.