---------------------------------------------
"Ai, không đúng! Vị sư phó này, thủ pháp rút roi của ngươi quá kém rồi! Nghiệp vụ không thành thạo nha!"
"Sai lầm rồi! Sai lầm rồi, góc độ sai lầm rồi..."
"Này này này!!! Ta dạy cho ngươi nha! Có loại phương pháp đặc biệt đỡ tốn công..."
Cuối cùng, hình ảnh theo dõi chiếu tới cảnh Đoạn Lệ Chiêu cơ hồ bị tổn thương, rầu rĩ đem roi ném xuống đất: "Tới đây! Đến đi! Ngươi tới đây! Ngươi làm cho ta xem có thẩm tra hắn được hay không!?"
Trên màn hình, nữ hài cười híp mắt hưng phấn mở miệng: "Được à nha!"
Sau khi xem xong cả đoạn theo dõi...
Tư Dạ Hàn: "..."
Hứa Dịch: "..." Nhất định là đoạn video ta mở có vấn đề…
Đoạn Lệ Chiêu đứng ở một bên, khuôn mặt cứ như tháng sáu tuyết rơi, cũng sắp kết sương: "Cửu gia... Tôi làm sao dám lừa gạt ngài... Diệp tiểu thư quả thật không hề bị kinh sợ......"
Hứa Dịch vạn vạn không ngờ tới, nội dung cốt truyện cùng với thứ hắn tưởng tượng trong đầu hoàn toàn khác nhau. Ngay cả Tư Dạ Hàn cũng rơi vào trầm mặc, ánh mắt nãy giờ đều tập trung theo dõi cô bé trong clip, đã từng một lần nhìn thấy con ngươi giảo hoạt tinh quái của cô bé sáng lên...
Thực sự rất đáng yêu...
Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Đoạn Lệ Chiêu vang lên.
Cũng không biết người ở bên kia điện thoại nói cái gì, biểu tình của Đoạn Lệ Chiêu càng thêm khó coi.
"Chuyện gì?" Hứa Dịch hỏi.
Đoạn Lệ Chiêu ho nhẹ một tiếng, trả lời: "Chuyện là... Gã nam nhân kia nguyện ý khai..."
Hứa Dịch: "Tên gián điệp thương mại đó?"
Đoạn Lệ Chiêu: "Đúng vậy, chính... chính là người trong camera theo dõi đó... Hắn bị nhốt vào tới hơn 3 tháng, tôi đã dùng hết biện pháp cũng không chịu nói..."
Hứa Dịch: "Vậy làm sao đột nhiên liền nguyện ý cung khai?"
Hứa Dịch vừa nói, vừa theo bản năng hướng về phía màn hình theo dõi nhìn lại, có lẽ nào... Hình như cũng không khó đoán lắm!
Đoạn Lệ Chiêu:
"Hắn nói có thể cung khai, nhưng có một điều kiện."
Hứa Dịch: "Điều kiện gì?"
Đoạn Lệ Chiêu: "Đừng đem hắn giao cho Diệp tiểu thư..."
Hứa Dịch: "..."
Hứa Dịch đã hoàn toàn nghẹn ngào không nói nên lời…
Oản Oản tiểu thư chỉ lượn qua ám thất một vòng, không chỉ không hề bị kinh sợ chút nào, còn khiến cho gián điệp của người ta sợ đến mức lập tức cung khai?
"Cửu gia..." Đoạn Lệ Chiêu cẩn thận từng li từng tí, hướng về nam nhân trên ghế sa lon nhìn một cái.
Tư Dạ Hàn phất tay, ra hiệu hắn có thể đi.
Đoạn Lệ Chiêu chợt thở phào nhẹ nhõm, quả thật là như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài. Hứa Dịch cũng lấy laptop trên bàn uống trà xếp lại.
Hứa Dịch đang muốn mở miệng nói với Tư Dạ Hàn điều gì đó, trên lầu truyền đến tiếng bước chân bạch bạch bạch. Diệp Oản Oản đã tắm xong, đang đi xuống rồi.
Bởi vì ở nhà, Diệp Oản Oản cũng không mặc đồ trang trọng gì, trực tiếp mặc bộ đồ ngủ thỏ hồng lông xù của nàng, nhìn ngây thơ và vô hại, khiến cho người ta không có cách nào liên hệ giữa nàng và cái người đáng sợ ở trong camera theo dõi lúc nãy.
"A Cửu!"
"Tắm xong?"
"Vâng vâng, tốt rồi tốt rồi, ôm ôm!"
Thân thể nàng cũng kiểm tra rồi nha, canh gừng cũng uống nha, tắm cũng sạch sạch thơm thơm rồi nha, lần này có thể ôm mỹ nhân vào lòng rồi phải không?
Tư Dạ Hàn lúc này cuối cùng cũng không lên thể yêu cầu gì, chỉ biết lắng nghe và lặng yên ngắm cô bé đáng yêu ở trong lồng ngực của mình.
Diệp Oản Oản vừa hơi dính lấy khí tức quen thuộc, lập tức bắt đầu ngáp...
Từ lúc Tư Dạ Hàn bắt đầu hộc máu hôn mê, nàng chưa từng chợp mắt.
Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày: "Đi ngủ thôi."
Diệp Oản Oản mặt đầy ủy khuất lầu bầu, "Vậy anh theo em đi, em không muốn ngủ một mình, em sợ lắm. A Cửu, anh không biết đâu, ám thất đó đen thui u ám, cực kỳ dọa người. Nếu anh tỉnh lại muộn hơn chút nữa, cuộc đời em e rằng sẽ lưu lại bóng ma trong lòng..."
Hứa Dịch: "..."
Tư Dạ Hàn hướng về cô gái nhìn một cái, hôn một cái lên trán của nàng: "Được, anh ở cùng em."
Hứa Dịch: "..."
Ông chủ, ngài cũng quá phối hợp rồi...