Beta: Gemini
————————————————–
Mục Văn Thanh lắc đầu nói: “Sao có thể so với Mộ Phàm được, vẫn là kém xa lắm…”
Quản lý Trịnh biết chủ tịch của mình đối với vị phó chủ tịch mới nhậm chức này có nhiều tán thưởng, vội mở miệng nói: “Đó là điều đương nhiên, chẳng qua là phong cách có chút tương tự, có điều rõ ràng là non nớt hơn nhiều lắm!”
Nghe vậy Mục Văn Thanh nhìn vị trí trống bên cạnh mình: “Mộ Phàm đâu? Sao còn chưa tới?”
“Phó chủ tịch nói là trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, đang xử lý, sắp qua tới rồi!”
“Cái gì? Tai nạn xe cộ sao?” Chân mày Mục Văn Thanh nhất thời nhíu chặt.
Quản lý Trịnh vội mở miệng nói: “Chủ tịch ngài không cần phải khẩn trương, người không có việc gì, chính là xe bị hư mà thôi, bây giờ tôi đi ra ngoài đợi phó chủ tịch!”
………………………..
Quản lý Trịnh tạm thời rời chỗ cũng không có đưa tới điều chấn động gì cả.
Thẩm Mộng Kỳ mới vừa xuất hiện ở trên sân khấu, phía dưới chính là từng tiếng khen ngợi, vào lúc này mọi người đang rối rít vỗ tay tán dương.
“Không hổ là tác phẩm đỉnh cao của Hà tổng giám, quả thật lợi hại!”
“Cái loại sáng tạo này, động não này, không phải là người bình thường có thể nghĩ tới được đâu!”
“Mới vừa rồi ngay cả chủ tịch buổi tiệc cũng đều gật đầu rồi!”
Hà Tuấn Thành vui tươi hớn hở đón nhận tất cả lời ca ngợi: “Các vị quá khen rồi, chút tài mọn, không đáng nhắc đến!”
Đúng lúc này…
Trong tiếng tán dương xôn xao, đột nhiên một thanh âm bất ngờ vang lên ——
“A, lúc nào phong cách hiệp hội Thời Trang lại thấp như vậy rồi hả? Thậm chí ngay cả loại người vô sỉ ăn trộm tác phẩm của người khác cũng có thể đàng hoàng công khai lên sân khấu, tiếp nhận sự ca ngợi của mọi người?”
Âm thanh người đàn ông khoan thai trong đó lộ ra mấy phần bất cần đời, tràn đầy giễu cợt và vẻ khinh thường.
Bởi vì tiếng nói này đột ngột vang lên làm cho đám người yên lặng một giây.
Vẻ đắc ý trên mặt Hà Tuấn Thành cứng ngắc, vẻ mặt âm u nhìn nơi vừa phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy Diệp Mộ Phàm vẫn là tóc rối bời, người mặc quần áo nhăn nhúm, khóe miệng tựa như cười mà không phải cười, hoàn hảo mà đứng ở nơi đó.
Diệp Mộ Phàm! Anh ta lại còn có can đảm tới đây sao! Được, rất tốt…
Không cần Hà Tuấn Thành tự mình mở miệng, đã có người tức giận lên tiếng mắng chửi: “Ở đâu ra cái kẻ bụi đời này vậy, lại có thể ác ý phỉ báng danh tiếng của hiệp hội Thời Trang, còn nói xấu ở trong hiệp hội nhà thiết kế của chúng ta có kẻ trộm!”
Người đã gặp qua hình dáng thật sự của Felix không có mấy người, cộng thêm mọi người đang nhìn thấy bộ dáng bất cần đời này của Diệp Mộ Phàm, đương nhiên sẽ không đem anh ta coi ra gì.
“Người này là ai? Tại sao lại nhìn có chút quen mặt vậy?”
“Mọi người không biết sao? Người ta là đại thiếu gia của tập đoàn Diệp thị, thái tử gia của giải trí Hoàng Thiên, Diệp Mộ Phàm đó!”
“Đệt! Đó chính là người không học vấn không nghề nghiệp kia sao? Anh ta làm sao lại chạy tới chỗ này vậy?”
“Nghe nói trước kia anh ta ở tại Tụ Tinh làm việc vặt cho Hà Tuấn Thành, sau đó bị sa thải, đoán chừng là ghi hận trong lòng, cho nên chạy tới đây gây chuyện đó!”
“Người này cũng quá vô sỉ đi!”
Chờ mọi người mắng chửi hết lời, Hà Tuấn Thành mới đứng dậy, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Diệp thiếu, ban đầu nhìn anh bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, chúng tôi thấy anh đáng thương nên mới thu nhận anh, để cho anh cùng ở bên cạnh tôi làm việc vặt.
Nhưng bởi vì anh thật sự không có thiên phú, lại không chịu làm việc cho giỏi, vì công bằng, tôi cũng chỉ có thể sa thải anh, dù sao công ty cũng phải kiếm tiền, không nuôi người rảnh rỗi.
Ai biết, anh không chỉ không biết hối cải, còn chạy tới nói xấu tôi, điều này…”
Điệu bộ vẻ mặt Hà Tuấn Thành đau lòng không thôi, Diệp Mộ Phàm cũng không nói chuyện nữa, cứ lẳng lặng ở đó nhìn hắn ta biện minh: “Ồ? Tôi không có thiên phú? Vậy ai có thiên phú, anh sao nhà thiết kế lớn Hà Tuấn Thành – người chỉ có thể dùng tác phẩm của người khác làm thành của mình?”
Hà Tuấn Thành đang chờ anh ta nói lời này, lặp tức “Ha ha” nở nụ cười, “Diệp thiếu, anh nói tôi lấy trộm tác phẩm của người khác, anh nên nói rõ một chút, vậy tôi lấy trộm, là tác phẩm của ai?”