---
"Tam trưởng lão, ông xem lại lời của mình đi! Thẩm ca tôi có lai lịch gì, cũng không phải ông không biết. Nếu như Oản Oản tỷ có thể lấy Thẩm gia đại công tử... chúng ta đều có thể được thơm lây rồi!! Đến lúc đó, Thẩm gia có nhiều tiền như vậy, lại nhiều sản nghiệp như thế, chúng ta hẳn sẽ có thể thò một chân vào... Chậc chậc chậc..." Bắc Đẩu mặt đầy kích động.
Nghe Bắc Đẩu nói vậy, Tam trưởng lão lại cười lạnh một tiếng: "Ngại quá…chúng ta thiếu chút tiền kia sao?"
Tam trưởng lão nói xong, lập tức nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Thật ra thì... Có tiền hay không không thành vấn đề, chủ yếu là tôi cảm thấy Thẩm gia đại công tử nhìn khá thuận mắt, đối xử với cô cực kỳ tốt. Nếu như cô có thể lấy Thẩm gia đại công tử, tôi cảm thấy cũng không tệ, sau này mỗi ngày đều có thể sống hạnh phúc. Hay là…cô và cái gã gia chủ Tư gia này... ly hôn trước đã rồi lại nói?"
Diệp Oản Oản: "..."
Đại trưởng lão: "..."
Bắc Đẩu: "..."
Thất Tinh: "..."
"Con bà nó, mấy người các ngươi thấy tiền liền sáng mắt à? Thẩm gia đại công tử có tiền thì thế nào... Có tiền nhiều cũng đâu thể ăn thay cơm!" Một bên, Lâm Khuyết mặt đầy vẻ bực tức.
"Vị huynh đệ này, đầu óc ngươi bị lừa đá à? Có tiền không thể mua cơm ăn sao? Xí…" Ánh mắt Bắc Đẩu rơi vào trên người Lâm Khuyết.
Không cho Lâm Khuyết có cơ hội mở miệng, thần sắc Bắc Đẩu có chút hiếu kỳ: "Ngươi lại có thể nhận biết Thẩm gia đại công tử? Chẳng lẽ ngươi từng đi qua..."
"Ặc..." Lâm Khuyết tỉnh hồn lại, hơi sững sờ. Một giây kế tiếp, liền vội vàng hướng về phía Bắc Đẩu lắc đầu: "Không có, không có, không có, chưa từng đi, chưa từng đi!! Tôi nào biết cái gì mà Thẩm gia đại công tử!! Không phải là các người nói Thẩm gia đại công tử có tiền sao... Tôi chỉ thuận miệng nói, mấy vị ngàn vạn lần đừng nên hiểu lầm... Tôi cảm thấy... tình cảm là vô giá, những thứ như tiền… sống không dùng hết chết cũng chẳng mang theo được. Có nhiều như thế cũng không có tác dụng gì... Cậu nói xem, Cửu ca và Cửu tẩu của tôi đều đã kết hôn rồi, các người ở đây làm ông tơ bà nguyệt để làm gì? Có từng nghe câu này hay chưa, khuyên hòa không khuyên ly, đừng thất đức như vậy!"
"Các người, tán gẫu đủ chưa?"
Còn không đợi Lâm Khuyết tiếp tục nói gì, cách đó không xa, hàn quang trong mắt Thập Nhất lóe lên, lạnh giọng mở miệng nói.
Lúc này, Tư Dạ Hàn nhìn về phía Thập Nhất: "Lão Thất, đã lâu không gặp!"
"A... Cửu đệ, đích xác là quá lâu không gặp rồi, tim của cậu, đều đã hỏng rồi!" Thập Nhất nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Đây là chuyện riêng giữa chúng ta, để cho Oản Oản đi về trước!" Tư Dạ Hàn nói.
Nghe tiếng, Thập Nhất cười nói: "Được, bất kể nói thế nào, Diệp Oản Oản vẫn là sư phụ tôi. Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa bao giờ muốn làm tổn thương cô ấy. Nếu như không phải là bởi vì muốn dẫn dụ cậu xuất hiện, vốn giờ này tôi đang cùng Diệp Oản Oản uống rượu, nói chuyện phiếm, cần gì phải náo đến nông nỗi này!"
Bắc Đẩu: "Nói chuyện phiếm cũng được, nhưng uống rượu không được!"
Thất Tinh: "Ừm..."
Tư Dạ Hàn cũng không thèm để ý tới Bắc Đẩu, trực tiếp nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Đi về trước đi, đây là chuyện riêng của anh và lão Thất."
"Đã nói rồi, chúng ta đã kết hôn, không tồn tại chuyện riêng, đúng không?" Diệp Oản Oản nói như đúng rồi.
Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày, tựa như muốn nói gì đó. Nhưng mà một câu nói này của Diệp Oản Oản, đã chặn lời của anh ta lại, khiến cho anh ta không còn lời nào để nói.
"Đúng rồi... Trước anh nói, chúng ta đã kết hôn... Vậy, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh…." Bỗng nhiên, con ngươi Diệp Oản Oản khẽ đảo, nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, cười khanh khách.
"Vấn đề gì?" Tư Dạ Hàn nói.
"Chúng ta... có con trai hay không?" Diệp Oản Oản chậm rãi mở miệng.
"Không có." Tư Dạ Hàn trả lời.
"Ồ... Phải không? Nhưng vì cái gì, tôi luôn cảm thấy chúng ta có một đứa con trai đấy..." Diệp Oản Oản lại nói.