---
Nghe Tam trưởng lão nói vậy, Đại trưởng lão chỉ cười lạnh một tiếng, nhìn có vẻ như không đếm xỉa tới: "Không Sợ Minh có Nhị trưởng lão bọn họ trấn giữ là đã đủ rồi! Về phần ta, thân là Đại trưởng lão, dĩ nhiên là nên đi theo trái phải của Minh Chủ.
Còn nữa, Tam trưởng lão mặc dù đã giải quyết chuyện này, nhưng theo ta thấy, mất nhiều thời gian như vậy đối phó với hai người bình thường, còn cần dùng tới loại khốc hình này, thật là chẳng ra hình ra dáng gì cả!"
Mắt thấy Đại trưởng lão và Tam trưởng lão hai người như nước với lửa đâm chọt lẫn nhau trước mặt mình, trong lòng Diệp Oản Oản tràn đầy bất đắc dĩ. Hai người này đều đã lớn tuổi như vậy rồi... làm sao lại cứ như trẻ con vậy? Có chút làm cho người ta không cách nào lý giải được…
"Đại trưởng lão, lời này của ngươi ta không hiểu rõ lắm! Cái gì gọi là thời gian dài? Ban đầu Minh chủ để cho chúng ta theo dõi Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn, ta thấy Đại trưởng lão lãng phí nhiều thời gian như vậy, dường như một chút tin tức hữu dụng hay manh mối nào cũng không tìm được.
Mà ta, bất quá chỉ mất ba ngày, đã khiến cho hai người kia đem chân tướng nói ra. Cho nên... Ai mạnh ai yếu, hẳn là không cần ta nói nữa chứ? Trong lòng mọi người đều hiểu mà!"
"Ta thấy chưa chắc, loại chuyện này, nếu để cho ta làm, có lẽ có thể giảm bớt được một nửa thời gian." Đại trưởng lão cười nói.
Tam trưởng lão nhìn về phía Thất Tinh và Bắc Đẩu ở bên cạnh, cau mày nói: "Các ngươi nói, ta và Đại trưởng lão ai mạnh hơn?"
Một bên, Thất Tinh mặt không cảm xúc, chẳng nhìn Đại trưởng lão và Tam trưởng lão lấy một cái, một chữ cũng không nói.
"Đại trưởng lão mạnh hơn một chút!"
Bắc Đẩu liền vội vàng mở miệng nói.
Nghe Bắc Đẩu nói vậy, sắc mặt Tam trưởng lão nhất thời biến đổi: "Bắc Đẩu, trước đó ngươi không phải đã nói, ta mạnh hơn Đại trưởng lão sao?"
"Đúng vậy! Nhưng mà trước kia là do Đại trưởng lão không có ở bên. Hiện tại Đại trưởng lão đang đứng ở chỗ này đó!" Bắc Đẩu nói như đúng rồi.
Tam trưởng lão: "..."
Thất Tinh: "..."
Diệp Oản Oản: "..."
Ai nói não Bắc Đẩu không tốt vậy hả? Loại não này phỏng chừng không có mấy ai còn tinh hơn cậu ta thì đúng hơn…
"Bất quá, Tam trưởng lão lần này xác thực đã lập được công lớn." Thất Tinh vẫn một mực không mở miệng, bỗng nhiên nói.
"Không sai!" Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm: "Nếu như không có Tam trưởng lão, tin tức tôi cần, không thể lấy được nhanh như vậy."
Được Diệp Oản Oản khen một câu, trên mặt Tam trưởng lão lần nữa hiện ra vẻ ngạo nghễ. Hơn nữa, ánh mắt vô cùng khiêu khích nhìn về phía Đại trưởng lão.
Còn không đợi Tam trưởng lão mở miệng, chuông điện thoại di động của Diệp Oản Oản lại bỗng nhiên vang lên.
Nhìn tên người gọi đến trên màn ảnh, thần sắc Diệp Oản Oản hơi có chút nghi ngờ, là một dãy số vô cùng xa lạ.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản bắt điện thoại lên.
"Là Diệp Oản Oản à?"
Điện thoại bên kia, truyền tới thanh âm lạnh lùng.
"Là ta!" Diệp Oản Oản cũng không nói nhảm.
"Diệp tiểu thư, gần đây mấy ngày nay, ngươi làm một ít chuyện, để cho ta vô cùng mất hứng!"
"Ngươi là ai?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Không biết Diệp tiểu thư, có từng nghe nói đến Hồng Hưng Hội hay không?"
Hồng Hưng Hội...
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.
Đã biết Hồng Hưng Hội đó sẽ quay lại tìm phiền toái, nhưng chưa từng nghĩ, tốc độ của Hồng Hưng Hội lại nhanh như vậy.
Bây giờ, Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn còn đang bị trói, cũng không được Tam trưởng lão thả ra. Cho nên, chuyện này, Diệp gia và Hồng Hưng Hội bên kia, tuyệt đối không có khả năng liên lạc được với nhau.
Mà giờ khắc này, người của Hồng Hưng Hội tìm đến, hẳn là vì chuyện của Diêu Giai Văn, tại phim trường trước đó không lâu.
Diệp Oản Oản không khỏi cười nhạt một tiếng. Diêu Giai Văn đó, rõ ràng có nhược điểm ở trong tay nàng, nhưng lại còn dám không chút kiêng kỵ, tiết lộ tin tức cho Hồng Hưng Hội.
Chuyện này có thể chỉ rõ ra được hai vấn đề.