Editor: Hyna Nguyễn
————————————————–
Hắn cũng đã là một người nổi danh rồi, kết quả lại còn bị một nghệ sĩ hết thời đè xuống, thử hỏi hắn làm sao có thể nuốt trôi được cục tức như vậy chứ.
Hôm nay nếu Vạn San San đã đưa ra cơ hội này, thì hắn – Lăng Thiếu Triết dĩ nhiên là vui vẻ thuận theo rồi.
Lấy vị trí hiện tại của hắn, coi như là đoàn làm phim biết được chuyện này cũng chỉ có thể đứng ở bên hắn mà thôi, có thể nào có khả năng đi quản Lạc Thần một người vô danh trong suốt ba năm, bây giờ có xuất hiện lại nhưng chỉ đóng nam thứ được.
“Rõ ràng là tự các người cố ý gây chuyện trước, các người cũng quá khi dễ người rồi!” Tiểu Tình giận đến không chịu được nữa la lên.
Lạc Thần trầm mặc đứng ở nơi đó, coi như trước mắt hắn tức giận, nhưng ở trước mặt cấp bậc nghệ sĩ như Lăng Thiếu Triết này, cái gì cũng không được a.
Lấy địa vị cùng thân phận của hắn bây giờ, đâu có chút cao quý gì …
Chẳng qua chỉ là nói lời xin lỗi mà thôi…
Giới giải trí phân chia cấp bậc rất rõ ràng, loại chuyện ỷ mạnh hiếp yếu này quá tầm thường nên hắn đã sớm biết rồi.
Huống chi chờ lát nữa Diệp ca có khả năng sẽ tới, hắn không thể gây cho Diệp ca thêm phiền toái được.
Lạc Thần hít sâu một hơi: “Thật… tôi xin lỗi…”
“A…” Lăng Thiếu Triết nghe vậy, khẽ xì một tiếng, mở miệng nói: “Chỉ là nói lời xin lỗi không thôi thì không thể được, giày này của tôi cũng có chút bẩn, lau sạch cho tôi là được!” Lăng Thiếu Triết một bộ ngữ khí hào phóng nói.
“Anh nói cái gì?” Tiểu Tình giận đến kêu thành tiếng.
Sắc mặt của Lạc Thần cũng nhất thời biến đổi.
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều đang ôm lòng xem kịch vui, đột nhiên mọi người đều nhìn về hướng phía sau lưng Lạc Thần, bao gồm cả Tiểu Tình.
“A… Cung…”
Cung Húc…
Cung Húc làm sao lại tới đoàn làm phim《 Kinh Long 2》 chứ?
Lạc Thần chỉ cảm thấy trên vai đột nhiên nặng xuống, sau đó, một âm thanh quen thuộc cần ăn đòn ghé vào lỗ tai hắn vang lên.
“Yo, tôi tưởng là ai lại mang hàng hiệu ra đùa? Nguyên lai là Lăng Thiếu Triết a!” Cung Húc cười híp mắt nhìn Lăng Thiếu Triết đang đối diện ngồi ở trên ghế dài bằng da thật, cặp mắt như ẩn như hiện lộ ra mấy phần tà ác.
“Cung Húc…” Lạc Thần có chút kinh ngạc nhìn một cành tay đầy thân mật của Cung Húc đang để trên bả vai của mình.
Lăng Thiếu Triết nhìn thấy Cung Húc, sắc mặt nhất thời đen xuống: “Thì sao, anh có ý kiến sao?”
Nếu như nói Lạc Thần cùng hắn chẳng qua là có thù cũ mà nói thì Cung Húc có thể nói là đối thủ một mất một còn của hắn rồi.
Kiểu chọn vai diễn của hai người giống nhau, lại là công ty đối địch, thường xuyên có va chạm.
“Ha ha, không có, dĩ nhiên không có…”
Cung Húc câu môi nhìn Lạc Thầnmột cái, đột nhiên đem cà phê trong tay của hắn cầm tới.
Sau đó, Cung Húc cười híp mắt đi tới trước mặt của Lăng Thiếu Triết đứng lại, sau đó đem ly cà phê giơ cao, không nói hai lời, hướng tới trên quần Lăng Thiếu Triết tạt xuống, một giọt cũng không dư thừa.
“Cung Húc! Anh làm cái gì vậy?!” Lăng Thiếu Triết đứng lên, giận đến tím mặt.
Vào lúc này phần dưới của Lăng Thiếu Triết đều ướt.
“Làm cái gì sao?” Cung Húc nhíu mày, đón lấy, đưa tay ra.
Tiểu trợ lý đi theo sau lưng hắn lập tức chạy tới, đưa chi phiếu cùng bút đi qua.
Cung Húc liền cầm bút lên một cái, trên chỗ chi phiếu viết số một tám mươi, sau đó vỗ một cái vào trên người của Lăng Thiếu Triết, rồi trả lời: “Hiện tại, bộ quần áo này là của tôi, tiểu gia tôi tạt chính là quần áo của mình, cùng anh có quan hệ cái rắm gì chứ? Anh rêu rao bậy bạ cái gì vậy?”
Lăng Thiếu Triết quả thật là sắp tức đến bể phổi rồi: “Anh…”
“Ai? Tôi thế nào? Không phải là anh nói bồi thường tiền là được sao?” Cung Húc một mặt vô tội đáp lại.
“Phốc…” Tiểu Tình ở một bên cười ra tiếng, một mặt mắt lóe sáng mà nhìn về phía Cung Húc.
Về phần Lạc Thần, hắn cũng không ngờ tới là Cung Húc vẫn luôn cùng hắn đối nghịch lại sẽ thay mình giải vây, vẻ mặt rõ ràng có chút phức tạp.