---
"Con... hoàn thành nhiệm vụ cấp A?" Cung lão hơi nhíu mày, loại sự tình này, không nói đùa được đâu!
"Cung lão, vị đồ nhi này của ngươi, bản lĩnh chém gió, cũng là do ngươi truyền thụ cho sao? Chỉ là một tên lính đánh thuê cấp D, cũng dám ở chỗ này nói khoác mà không biết ngượng!" Lôi Hạ nhìn chằm chằm Cung lão, lạnh lùng nói.
"Sư phụ, tuyệt chiêu chém gió này, ngài quả thực không bằng Cung lão." Mạnh Khả nói.
Mắt thấy hai thầy trò này kẻ tung người hứng, trong lòng Diệp Oản Oản bỗng cảm thấy bất bình thay cho Cung lão, lúc này nhìn về phía Cung lão: "Sư phụ, ngài xem, riêng về phẩm chất, ngài đúng là không bằng trưởng lão Lôi Hạ rồi! Dù sao trưởng lão Lôi Hạ ngay cả giễu cợt người khác cũng phải mang theo đồ nhi của mình, bản lĩnh tung hứng kiểu này, mạnh hơn chúng ta rất nhiều! Không giống như chúng ta, xem đấy là thứ vớ vẩn!"
Nghe tiếng, trưởng lão Lôi Hạ và Mạnh Khả hai người, lạnh lùng quan sát Diệp Oản Oản.
Cung lão sắc mặt không biến, hướng về Diệp Oản Oản nói: "Oản Oản, con nói con hoàn thành nhiệm vụ cấp A, không thể nói bừa! Nếu như con có bằng chứng chứng minh con hoàn thành nhiệm vụ cấp A, vi sư nhất định sẽ thay con đòi một cái công đạo!"
Nghe câu này, Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười, một giây kế tiếp, đem giấy niêm phong lấy ra, đưa ra cho mọi người xem.
Nhiệm vụ cấp A: Đánh bại Bắc Đẩu của Không Sợ Minh.
Sau khi nhìn thấy “bằng chứng”, không ngoài dự đoán, cả đám người lại rộ lên cười nhạo một trận ầm ĩ. Chỉ bất quá, tiếng cười nhạo này, cũng không phải là nhắm vào Diệp Oản Oản, mà là nhằm vào Cung lão.
Tại học viện Xích Diễm, Cung lão thường ngày thường rất ít kết giao, làm việc công chính, đắc tội rất nhiều nhân vật cao tầng. Mà vừa vặn, những cao tầng này, mượn sự việc Diệp Oản Oản để chèn ép Cung lão. Về phần Diệp Oản Oản có đào ngũ hay không, căn bản cũng không ai quan tâm. Đây cũng là trò chơi quyền lực của chúng cao tầng Xích Diễm.
"Không Sợ Minh... Ha ha, Cung lão, vị đồ nhi này của ông, cũng có phần vô cùng đáng yêu! Bắc Đẩu chính là kiện tướng đắc lực dưới trướng Không Sợ Minh Chủ, cũng là tâm phúc của Tóc Húi Cua ca!" Bà lão bên cạnh Lôi Hạ cười nhạo nói.
"Ta nói này Cung lão, đồ nhi này của ngươi, có phải là biết khó thoát khỏi tội đào ngũ rồi, cho nên dứt khoát chơi tới bến luôn đúng không? Đánh bại Bắc Đẩu của Không Sợ Minh, chỉ dựa vào một lính đánh thuê cấp D như cô ta?"
Trong lúc nói chuyện, trưởng lão Lôi Hạ nháy mắt cho đồ nhi Mạnh Khả.
Lúc này, Mạnh Khả lạnh lùng mở miệng: "Ha ha, nếu ngươi nói chính mình hoàn thành nhiệm vụ cấp A, đánh bại Bắc Đẩu, không thành vấn đề! Lấy chứng cớ ra, trên chi tiết nhiệm vụ không phải đã nói rồi sao, yêu cầu có video làm chứng."
"Oản Oản, video!" Cung lão nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản gật đầu, lục lọi trong túi một hồi.
Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản thần sắc đại biến: "Không tốt! Điện thoại di động bị rớt rồi. Video ở trong điện thoại di động..."
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, toàn trường lại nghênh đón một trận cười vang, thậm chí một số lính đánh thuê đẳng cấp cao, phình bụng cười to.
Điện thoại di động rớt, cái cớ này, có chút hơi quá mức buồn cười.
Nhưng mà, thần sắc Cung lão lại không có gì thay đổi, phảng phất như nằm trong dự liệu.
Dù sao, người đệ tử ký danh này của ông, chẳng qua chỉ là một tên lính đánh thuê cấp D mà thôi, làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ cấp A, lại còn có liên quan tới Không Sợ Minh...
"Ta là Bắc Đẩu của Không Sợ Minh, ngươi là lính đánh thuê nhà nào, tới khiêu chiến với lão tử?"
Trong lúc mọi người đang phình bụng cười to, Diệp Oản Oản mặt đầy vẻ tà mị, cầm điện thoại di động trong tay.
Trong điện thoại di động đang phát ra một đoạn video.
Phụ cận trụ sở chính Không Sợ Minh, một vị nữ tử tướng mạo vô cùng xấu xí, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, khí thế giống như cuồng phong bão táp, không thể thấy rõ được.
Chỉ thấy Bắc Đẩu giao chiến không tới hai hiệp, đã bị nữ nhân xấu xí tung một cước đá ngã lộn mèo trên mặt đất. Sau đó, nữ nhân đem Bắc Đẩu giẫm ở dưới chân.
"Ngại quá, điện thoại di động không bị rơi, lừa các người chút thôi!" Khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên, cười khẽ.