---
"Ông nội, yên tâm đi." Phó Minh Hi nhìn về phía Nhị trưởng lão, trên mặt tràn đầy sự tự tin.
"Đi thôi, Minh Hi, ông nội coi trọng con!" Nhị trưởng lão hướng về Phó Minh Hi, đầy vui vẻ yên tâm gật đầu.
Diệp Oản Oản: "..."
Hình như mình nói rõ ràng lắm rồi mà, mình đã có người yêu... Có nghe hiểu tiếng người hay không vậy hả?
"Con bà nó... Da mặt này thật dày..." Bắc Đẩu vội vàng hướng về Nhị trưởng lão và Phó Minh Hi giơ ngón tay cái lên. Da mặt dày nhất Không Sợ Minh, chỉ sợ chính là hai ông cháu nhà này đi?
Diệp Oản Oản chỉ có thể đầy bất đắc dĩ rời khỏi phòng làm việc, để cho Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão tiếp tục ồn ào, còn nàng thì lái xe đi đến Nhiếp gia.
...
Người Nhiếp gia đều biết được thân phận của Diệp Oản Oản, nhất là sau lần trước khi nàng dẫn Đường Đường ra ngoài một chuyến rồi trở về. Rõ ràng gia chủ nhà họ Diệp từng có căn dặn cẩn thận với đám người giúp việc, cho nên có thể ra vào rất thuận lợi.
Đại sảnh, Nhiếp gia chủ mẫu mặt đầy vẻ cưng chìu, nhìn Diệp Oản Oản, khóe miệng còn lộ ra một nụ cười thật tươi.
"Mẹ nuôi, đây là quà con đem từ Hoa quốc về tặng mẹ."
Diệp Oản Oản lấy ra một phần quà, để ở một bên, còn có một phần khác dành cho Đường Đường.
"Có lòng!" Nhiếp gia chủ mẫu cười nói.
"Đúng rồi, Đường Đường đâu ạ?" Diệp Oản Oản có chút nôn nao không đợi nổi, muốn gặp cậu con trai ruột, bảo bối cưng của mình…
Nhiếp gia chủ mẫu trả lời, "Khi trước đã sắp xếp thủ tục nhập học cho Đường Đường, bây giờ nó đang đi học ở trường đấy!"
"Đường Đường đi học..."
Diệp Oản Oản nghĩ đến tuổi tác của Đường Đường, dường như cũng đúng là đã đến tuổi đến lớp. Ôi, một người mẹ như nàng, thật sự là không đáng mặt một người mẹ, ngay cả điều này mà cũng không biết!
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm, vốn nàng còn muốn đem những món quà này tự tay giao cho Đường Đường, cuối cùng đành để dành, lần sau lại tới.
...
Sau một hồi tán gẫu cùng với Nhiếp gia chủ mẫu, Diệp Oản Oản dự định rời đi. Đi tới Nhiếp gia, chủ yếu là để có thể gặp Đường Đường. Đường Đường không có nhà, vậy thì nàng sẽ đi tới học viện Xích Diễm vậy!
Còn không đợi Diệp Oản Oản rời khỏi cửa chính của Nhiếp gia, đã thấy Nhiếp Vô Danh đang đi lang thang khắp nơi.
"Nhiếp! Vô! Danh!"
Nhìn thấy Nhiếp Vô Danh, Diệp Oản Oản lập tức quát lên.
"Con bà nó... Dọa người ta hết cả hồn!"
Thấy Diệp Oản Oản, Nhiếp Vô Danh thần sắc kinh ngạc: "Không phải là em đã trở về Hoa quốc chơi rồi sao, trở về lúc nào..."
"Trước tiên anh không cần quan tâm những thứ này! Tôi hỏi anh, Tử Vong Hoa Hồng rốt cục là có chuyện gì xảy ra?" Diệp Oản Oản hận không thể táp một phát, cắn chết Nhiếp Vô Danh. Cái con hàng chuyên đào hố này, nói với mình rằng Tử Vong Hoa Hồng không tồn tại, còn lừa phí bản quyền của mình!!
"Tử Vong Hoa Hồng?" Nhiếp Vô Danh mặt đầy vẻ khó hiểu: "Có chuyện gì? Tử Vong Hoa Hồng thế nào?"
"Lại còn chuyện gì? Tử Vong Hoa Hồng rõ ràng đã từng tồn tại, tại sao anh lại nói Tử Vong Hoa Hồng không tồn tại? Chẳng lẽ chỉ vì lừa gạt tôi chút phí bản quyền kia... Anh mau đem tiền trả lại cho tôi ngay!" Diệp Oản Oản chìa tay về hướng Nhiếp Vô Danh.
"Tiền thì không có… Mạng cùi thì có một cái..." Nhiếp Vô Danh lắc đầu lia lịa. Tiền tiến vào túi của hắn, muốn để cho hắn nhả ra? Đừng có mơ, không có cửa đâu!
"Vậy thì anh phải nói rõ rõ ràng ràng cho tôi biết, Tử Vong Hoa Hồng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra...? Anh có biết rằng tôi mua bản quyền của anh, tự mình sáng tạo ra một tổ chức Tử Vong Hoa Hồng mới? Làm như vậy, là anh muốn hại chết tôi sao?" Diệp Oản Oản giận mà không có chỗ phát tiết.
"Ai da, em gái à... Đây cũng không phải là anh lừa em mà! Nhà chúng ta đúng thật là đã từng viết qua bản thảo của Tử Vong Hoa Hồng..." Nhìn thấy ánh mắt Diệp Oản Oản gần như sắp muốn ăn thịt người, Nhiếp Vô Danh hơi có chút chột dạ cười nói: "He he... Được rồi, Tử Vong Hoa Hồng quả thực có tồn tại... Đây là điều cấm kỵ của Độc Lập Châu, ai mà dám nói chứ..."
"Nói cách khác, Tử Vong Hoa Hồng cũng không phải là hư cấu..." Diệp Oản Oản cau mày hỏi.