- --
Nơi cửa
Mặc dù Medusa đã sớm có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng mặt vẫn đầy vẻ cạn lời. Cơ mà bộ com lê đều đã lộ mất rồi, cũng chỉ có thể tới đâu hay tới đó.
Về phần Du Thiệu và Lâm Khuyết...
Gió đêm gào thét, mắt thấy Dịch Vân Mạc và Tư Dạ Hàn cùng nhau tiến vào biệt thự, hai người đứng ngẩn ở nơi đó, giống như hai bức tượng điêu khắc.
Du Thiệu: "Làm... Làm sao bây giờ..."
Lâm Khuyết: "Không phải là ông vẫn luôn chủ trương để Cửu ca dùng mỹ nhân kế sao? Thế này không phải là hợp ý ông rồi sao!"
Du Thiệu: "Nhưng tôi cũng không có nói là để cho đại nhân đi bồi... bồi... bồi..."
Lâm Khuyết nghe không nổi nữa, trực tiếp giúp hắn nói xong: "Bồi ngủ!"
Du Thiệu hoang mang bối rối mà đuổi theo: "... Không được, phải đi ngăn cản quản lý đại nhân!"
Lâm Khuyết vội vàng tóm lấy hắn, "Quay lại! Làm sao ông lại chậm hiểu như vậy! Ông còn chưa nhìn ra sao?"
Du Thiệu sửng sốt, "Nhìn ra cái gì?"
Lâm Khuyết lầu bầu nói: "Dịch Vân Mạc đó, căn bản chính là Nhiếp Vô Ưu!"
Du Thiệu: "Cậu nói cái gì? Chuyện này làm sao có thể?"
Lâm Khuyết choàng qua bả vai của Du Thiệu, ngữ khí đầy khẳng định, "Tôi cũng cảm thấy không có khả năng, bất quá tin tưởng tôi đi! Cái vị thức ăn cho chó quen thuộc này, cho dù có nhắm mắt lại tôi cũng sẽ không nhận lầm!"
Du Thiệu: "..."
Trong phòng ngủ.
Diệp Oản Oản thở phì phò ngồi ở trên giường.
Tư Dạ Hàn vừa cởi cúc áo sơ mi, vừa cúi người xoa xoa đầu của cô gái, "Chờ anh thay quần áo khác."
Trước đó Diệp Oản Oản tạt một ly rượu vang đầy, không chỉ là dính lên áo khoác, mà trên chiếc áo sơ mi bên trong cũng bị dính không ít.
Động tác thay quần áo của Tư Dạ Hàn ung dung thong thả, quả thật là cảnh đẹp ý vui.
Chỉ là... quá chậm!!
Diệp Oản Oản ngồi ở đó, rõ ràng là đã không nhịn được.
Tư Dạ Hàn đương nhiên là chú ý tới gương mặt nhỏ nhắn của nàng. Cúc áo cởi được một nửa, cũng không tiếp tục, mà trực tiếp đi về phía nàng, "Còn tức giận?"
Thấy Tư Dạ Hàn cuối cùng cũng không còn chỉnh qua chỉnh lại bộ đồ, lúc này sắc mặt của Diệp Oản Oản mới hơi hơi khá hơn một chút. Dùng sức một cái, trực tiếp đẩy anh lên giường, "Từ khi nào thì anh nhận ra em?"
Tư Dạ Hàn: "Mới đây thôi."
Hai con ngươi Diệp Oản Oản híp lại, rõ ràng không tin: "Thật sao?"
Tư Dạ Hàn không thể làm gì khác hơn là nói lại: "Thời điểm em mời anh khiêu vũ."
Diệp Oản Oản: "Nói thật!"
Tư Dạ Hàn hơi hơi nhếch miệng: "Lần đầu tiên nhìn thấy em."
Diệp Oản Oản kinh ngạc đến ngây người: "..."
Chuyện này không khoa học mà! Lại có thể nhận ra được nàng dễ dàng như vậy hả?
"Vậy sao anh vẫn còn cự tuyệt em?" Diệp Oản Oản trừng mắt lườm anh một cái.
Tư Dạ Hàn: "Chẳng qua là anh phối hợp với em thôi."
Diệp Oản Oản: "..." Lại có thể không có cách nào phản bác.
Nàng vốn cho rằng chính mình là vương giả, ngờ đâu, hoặc cũng có thể là, nàng đúng là vương giả không sai, nhưng Tư Dạ Hàn lại càng nghịch thiên, anh ấy là đỉnh của đỉnh!
Tư Dạ Hàn một tay ôm lấy hông cô gái, chậm rãi hỏi: "Em không cần trở về khách sạn?"
Nhắc đến khách sạn, tự nhiên liền nghĩ đến gã “dã nam nhân” trên giường...
Diệp Oản Oản nhất thời hít thở chậm hẳn, "Khục, em trở về khách sạn làm gì, đương nhiên không cần trở về! Chuyện đêm nay thật sự em hoàn toàn không biết! Đều là do gã Quản lý Hứa đó không biết làm thế nào lại nhét cậu ta vào phòng! Em cũng là người bị hại! Lại nói...bên này em nói thế nào cũng chỉ có một người, còn anh bên kia thì mỗi ngày đều có người đưa mỹ nhân tới đó nha!"
Tư Dạ Hàn: "Chuyện của mẹ anh, anh nên nói xin lỗi với em. Chỉ là vì lo lắng làm em tức giận, cho nên anh mới không muốn để cho em tới Thiên Thủy thành, dính vào vũng nước đục này."
Nghe thấy lời của Tư Dạ Hàn, làm sao nàng còn có thể tức giận được nữa chứ, thương xót còn không kịp nữa là!
Diệp Oản Oản: "Vậy thì huề nhau, cũng không cho phép anh tiếp tục tức giận!"
Tư Dạ Hàn: "Anh sẽ cố gắng hết sức."
Diệp Oản Oản: "..."
Chẳng lẽ không phải là nên trực tiếp tỏ ra rộng lượng, nói là sẽ không tức giận sao? Có cần thành thật như vậy không?
Được rồi, xưởng giấm nhà anh diện tích lớn, tùy anh định đoạt!