Mục lục
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương (vợ mới bất lương có chút ngọt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Convertor: Vo Vo



Editor: Hyna Nguyễn



—————–



Trước khi đi ngủ, Diệp Oản Oản gửi cho Tư Dạ Hàn một cái tin nhắn ngắn.



[ thân ái, người ta rất muốn gặp anh nha, mỗi ngày đều nhớ anh đến mức ngủ không yên giấc, em chuẩn bị cùng lão sư xin học ngoại trú, không ở nhà trọ nữa, cho nên bắt đầu từ thứ sáu này, em sẽ trực tiếp về nhà ở á! Anh có vui hay không? ]



Bây giờ Tần Nhược Hi đã trở lại phía bên Tư Dạ Hàn cô cũng muốn nắm chặt hơn một chút, cộng thêm sắp đến thời gian thi vào trường cao đẳng, cô còn có thể nhân cơ hội nay tìm Tư Dạ Hàn giúp cô bù lại một chút kiến thức số học, nhất cử lưỡng tiện a.



Không qua mấy giây tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại di động vang lên, Tư Dạ Hàn trở về cho cô một chữ: [ ừ ].



Diệp Oản Oản trốn trong chăn trộm cười, ai, cô thật là muốn biết Tư Dạ Hàn mỗi lần nhìn thấy tin nhắn kiểu tê dại người này của cô rốt cuộc có biểu tình gì.



Thật là bội phục anh mỗi lần lại còn đều có thể bình tĩnh như vậy mà nói chuyện với cô.






[Đúng rồi đúng rồi! Đại Bạch có ở nhà không? Em muốn cùng chơi với Đại Bạch! ] Diệp Oản Oản lại cố ý nhắn thêm một câu nữa.



Gào, cô thật sự rất muốn Đại Bạch nha!



Chính là không biết Đại Bạch có ở Cẩm Viên hay không a.



Lần này đầu kia điện thoại di động cách rất lâu mới có tin nhắn trả lời lại: [Nó có ở nhà ].



Quá tốt rồi!



Nghĩ đến việc cô trồng cải trắng cùng với Đại Bạch, Diệp Oản Oản nhất thời đối với việc trở về Cẩm Viên đều không còn bài xích nhiều nữa.



Đêm khuya, Cẩm Viên.



Hứa Dịch đột nhiên bị ông chủ nhà mình kêu tới, nói hắn làm một nhiệm vụ mà hắn nằm mơ cũng không bao giờ ngờ tới.



Tư Dạ Hàn: “Đi tìm đem Slutte trở về Cẩm Viên đi.”



“Dạ? ” Hứa Dịch sửng sờ.



Hơn nửa đêm rồi ông chủ còn muốn để hắn đi lê trên núi tìm Slutte về sao?



Tên kia vào lúc này còn không biết đang đi săn ở nơi nào vậy mà ông chủ lai muốn hắn tới chỗ nào tìm nó chứ!



Trời tối trăng mờ, ông chủ không sợ hắn bị dã thú tha đi hả?



“Còn có việc gì sao? ” Tư Dạ Hàn ngước mắt lên nhìn hắn một cái.



“Không! Không có! Thuộc hạ đi tìm liền đây…”



“Trước thứ sáu tìm tới là được.”



” Vâng … ” Hứa Dịch đau khổ mà lĩnh mệnh hắn phải mang người lên khắp núi mà tìm lão hổ về.






Thật sự không nghĩ ra vì sao ông chủ lại muốn tìm Slutte gấp như vậy chứ?



Còn gia hạn trước thứ sáu nhất định phải tìm được nữa chứ?



Sáng ngày thứ hai.



Diệp Oản Oản theo thói quen mang ra túi trang điểm cực lớn của mình.



Lấy ra xong mới phát hiện tối hôm qua mặt của cô đã bị lộ.



Cho nên, trang điểm có còn có tác dụng gì được nữa chứ?



Tiếp tục trang điểm chính là giấu đầu hở đuôi nhưng nếu không trang điểm hậu quả mà cô phải nhận cũng không khá hơn chút nào.



Diệp Oản Oản còn đang đắn đo suy nghĩ, dưới lầu đột nhiên truyền tới một trận âm thanh huyên náo, mơ hồ còn kèm theo tên của cô.



“Làm sao lại ồn ào như vậy? ” Diệp Oản Oản cau mày.



Giang Yên Nhiên từ sân thượng đi vào nhìn cô một cái bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng nói, “Cậu tự đi nhìn đi…”



Diệp Oản Oản vẻ mặt mê mang, “Tình huống gì vậy?”



Diệp Oản Oản thả bộ trang điểm trong tay xuống gãi đầu một cái, đứng dậy hướng sân thượng đi tới.



“A a a a a —— nữ thần! Nữ thần! Nữ thần! Oản Oản nữ thần!”



“Nữ thần đi ra! Nữ thần ta yêu ngươi! Nữ thần mới vừa rời giường bộ dáng xinh đẹp hơn thiên tiên ta muốn gào khóc gào khóc a!”



“Nữ thần ta có một món qua muốn tặng cho ngươi!”



Diệp Oản Oản mới vừa đi lên sân thượng thiếu chút nữa tiếng quát hò hét khoa trương ở dưới lầu xông vào màng nhĩ.



Lúc này cô mới phát hiện ra ở dưới lầu một đám người đông nghịt đang vây quanh, phần lớn đều là nam sinh.



Mà bên cạnh phòng của cô còn có mấy tòa nhà trọ nữ sinh khác cửa sổ mấy dãy đó cơ hồ tất cả đều mở ra, tất cả mọi người đều đang thò đầu ra xem náo nhiệt, chỉ là e sợ cho thiên hạ không loạn, quản lý tòa nhà nghe được động tĩnh đã ra hiệu tới nhắc nhở nhiều lần nhưng căn bản vô dụng.



Diệp Oản Oản trên trán đầy hắc tuyến trong nháy mắt quét xuống, mặc dù ít hay nhiều cũng sẽ có phiền toái nhưng điều này so với trong tưởng tượng của cô còn khoa trương hơn.



Bất quá cũng khó trách, tối hôm qua nhiều người như vậy vừa chụp hình lại vừa thu hình, sự tình khẳng định đã sớm truyền khắp nơi rồi, cộng thêm sinh hoạt của học sinh luôn khô khan buồn chán cho nên nếu có một chút một ít chuyện có thể Bát Quái thì rất tốt nha, huống chi cảnh tượng tối hôm qua bùng nổ như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK