---
"Phong tỷ, nhất định là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai *! Thẩm gia đây là tới tính sổ!" Bắc Đẩu liền vội mở miệng nói.
* Người tới không có ý tốt, người tốt thì không tới làm gì.
"Thẩm gia tới bao nhiêu người?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Tam trưởng lão.
"Không có bao nhiêu người, chỉ 7, 8 tên." Tam trưởng lão trả lời.
7, 8 người, vậy cũng không đến nỗi là đến tìm mình tính sổ. Nếu quả thật là muốn tính sổ, vậy thì trực tiếp tấn công là được.
Huống chi, gã thần tài của Thẩm gia, gặp mặt sẽ tặng vàng thỏi, chắc là cũng không đến nỗi tính toán chi li đến như vậy.
"Được rồi, tôi biết rồi." Diệp Oản Oản gật đầu: "Sau 5 phút, mang Thẩm gia đại công tử tới phòng làm việc của tôi."
"Đã hiểu." Lý Tư gật đầu một cái, chợt lui ra ngoài.
Từ sau lần trước Diệp Oản Oản say rượu, Lý Tư đối với Diệp Oản Oản đã sớm không còn bất kỳ hoài nghi nào, từ đáy lòng đem Diệp Oản Oản xem như Không Sợ Minh Chủ, tin phục vô điều kiện.
Chờ sau khi Lý Tư rời đi, Diệp Oản Oản thay một bộ quần áo đen, đội một chiếc nón đen kiểu quý tộc Pháp, khóe miệng che một mảnh lụa đen.
Trước đó Thẩm đại công tử từng gặp mình ở Nhiếp gia, cho nên, Diệp Oản Oản không thể để cho hắn ta nhận ra mình, cũng để cho Đường Đường tránh ở một bên, không nên xuất hiện.
Sau 5 phút, Thẩm gia đại công tử mang theo 7, 8 người đàn ông tiến vào phòng làm việc của Diệp Oản Oản.
"Cô chính là Không Sợ Minh Chủ?"
Thẩm gia đại công tử núp ở sau lưng mấy vị cường giả đi theo, ló đầu ra, nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Thẩm đại công tử tới cửa viếng thăm, không biết có chuyện gì?" Thanh âm Diệp Oản Oản hơi lộ ra vẻ lạnh lùng.
"Hừ, Không Sợ Minh Chủ, năm đó các người cướp đoạt tiền tài của Thẩm gia bọn tôi, hôm nay nhìn thấy tôi, nhất định là trong lòng suy nhược, vô cùng sợ hãi đi!" Thẩm gia đại công tử núp ở sau đám người, lớn tiếng quát.
Diệp Oản Oản: "..." Con mịa nó, cũng không biết là ai sợ! Mang nhiều cường giả tới như vậy, hẳn là phụ trách bảo vệ ngươi đi. Chính mình tránh ở sau lưng người khác, còn nói nàng sợ?
"Thẩm đại công tử hôm nay tới, chẳng lẽ chỉ là muốn hỏi tôi, có sợ hay không sao?" Diệp Oản Oản mở miệng nói.
"Hừ, Bạch Minh chủ… Thật ra thì, cô cũng không cần quá mức sợ hãi, Thẩm gia tôi không thiếu thứ gì, đặc biệt là tiền. Chuyện các người cướp tiền của Thẩm gia tôi, Thẩm gia chúng tôi từ trên xuống dưới căn bản không một ai nhớ đến." Thẩm gia đại công tử nói.
Bắc Đẩu: "Không một ai nhớ đến mà anh lại đi nói là bọn tôi cướp tiền, tôi thấy là trí nhớ của anh so với những người khác tốt hơn đi!"
"Thẩm đại công tử, rốt cuộc là có chuyện gì, không ngại nói thẳng, không cần phải vòng vo." Trong lòng Diệp Oản Oản rất là bất đắc dĩ. Gã công tử con nhà giàu này, rốt cuộc đến để làm gì?
Lúc này, Thẩm gia đại công tử xua xua tay, để cho các cường giả đi theo tránh ra.
"Ha ha, Thẩm gia bọn tôi coi trọng nhất là lễ nghĩa, hôm nay tới cửa viếng thăm, lần đầu tiên gặp các vị, lễ ra mắt là không thể thiếu." Lúc này, Thẩm gia đại công tử lấy vàng thỏi ra, hướng về Thất Tinh chuyển tới: "Tới đây, cầm lấy, không nên khách khí."
Thất Tinh: "..."
Lúc này, Thất Tinh hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại, sau khi thấy Diệp Oản Oản gật đầu, lúc này mới nhận lấy thỏi vàng: "Đa tạ Thẩm công tử."
"Tới đây, cậu cũng có." Thẩm gia đại công tử nhét vào trong tay Bắc Đẩu một miếng vàng thỏi.
"Thẩm ca!!" Bắc Đẩu nhìn về phía Thẩm gia đại công tử: "Thẩm ca, anh khách khí như vậy làm cái gì, từ nay về sau... chúng ta chính là huynh đệ. Anh là đại ca, tôi là tiểu đệ. Có chuyện gì, Thẩm ca xin anh cứ việc phân phó tiểu đệ. Thẩm ca, số điện thoại của anh là bao nhiêu? Đây là điện thoại của tôi..."
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, không khỏi che trán, mất mặt quá...
"Tới đây, Bạch Minh chủ, cái này là của cô." Chợt, Thẩm gia đại công tử tiến lên trước, hướng về Diệp Oản Oản chuyển tới một miếng vàng thỏi.