---
Một hồi không minh bạch cùng với Kỷ Hoàng, một hồi lại cấu kết với Thẩm Thiên Trần...
Chủ thượng làm sao có thể bị loại nữ nhân này làm ô nhục!
Vừa nghĩ tới đêm hôm đó đi nhầm vào gian phòng của chủ thượng, nhìn thấy một màn nọ, nghĩ tới hết thảy những thứ nữ nhân này làm với chủ thượng, hắn liền cảm thấy chủ thượng quả thực là chịu bị làm nhục quá thể rồi, thật là ô nhục.
Vô luận như thế nào, hắn cũng phải tìm cho được biện pháp giải Cổ độc!
Nam nhân mặt không đổi sắc, hướng về nàng hơi gật đầu, coi như là chào hỏi: "Bạch Minh chủ."
Vẻ mặt này, giống như hai người bọn họ không có chút quan hệ nào, cứ như hết thảy mọi thứ trước đó phát sinh đều không tồn tại. Điều này khiến cho trong lòng Diệp Oản Oản tràn đầy tức giận.
Về phần Thẩm Thiên Trần, vào lúc này đều đã bắt đầu bấn loạn. Vậy thì, rốt cuộc Tu La Chủ có phải là cha của đứa bé này hay không?
Không được! Thật vất vả mới gặp được một cô gái thích hợp với hắn như vậy. Tuyệt đối không thể cứ bỏ qua như vậy!
Vẻ mặt Thẩm Thiên Trần đầy thẹn thùng nhìn về phía Diệp Oản Oản nói, "Bạch Minh chủ, cô có thích sính lễ hay không? Vậy... Vậy coi như là đồ cưới của tôi cũng được mà!"
So với hắn có quyền hơn thì thế nào, còn không nhiều tiền bằng hắn! So với hắn có thế hơn thì thế nào, còn không phải chịu thua tiền của hắn hay sao? So với hắn dáng dấp đẹp trai hơn thì thế nào, còn không phải là kém xa tiền của hắn hay sao?
Hắn cũng không tin thiên hạ này, có nữ nhân nào có thể chống cự sức hấp dẫn này của hắn!
Coi như đối tượng cạnh tranh là Kỷ Hoàng hay Tu La Chủ cũng giống vậy!
Sau khi Thẩm Thiên Trần nói xong, sống lưng bỗng vô thức cảm nhận được một luồng khí tức đầy lạnh lẽo.
A không đúng, hình như là... Hai luồng?
Không đúng... Ba luồng!!
Nhưng hắn nhìn tới nhìn lui, ở đây trừ hắn và Bạch Phong ra, ba người còn lại, một là Kỷ Hoàng với nụ cười thản nhiên trên mặt từ đầu đến cuối, Tu La Chủ mặt không cảm xúc, một người còn lại chính là một tên nhóc con…Không thể nào!!
Thời khắc này Diệp Oản Oản đã không muốn nói chuyện nữa: "..." Cái tên này, tiết tháo ở đâu...
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, sau đó, ánh mắt giống như vô tình đảo qua trên người Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ, cười một tiếng mở miệng nói: "Thẩm công tử, thật sự là xin lỗi, tôi đương nhiên là yêu tiền tài rồi. Bất quá, yêu tiền tài, lại càng yêu thích trai đẹp hơn! Đối với tôi mà nói... Ngàn vàng khó mua được một nụ cười."
Diệp Oản Oản nói ra câu "ngàn vàng khó mua được một nụ cười" này, cũng không chỉ thẳng mặt người mình vừa ám chỉ là ai.
Khi Diệp Oản Oản nói xong câu này, vẻ mặt Tu La Chủ ở đối diện dường như có một nỗi u buồn, trong nháy mắt con ngươi nhanh chóng đảo qua một vật gì đó.
Thẩm Thiên Trần che ngực, tỏ vẻ trong tim có một mũi tên, ủy khuất cười hề hề, "Thật ra thì... Người ta cười lên cũng rất đẹp mắt nha! Mỹ nhân à, cô nhìn kỹ lại một chút..."
Gương mặt nhỏ nhắn kia của Thẩm Thiên Trần quả thật cũng không tệ, thả vào Hoa quốc hoàn toàn có thể trở thành một ngôi sao điện ảnh nhỏ. Nhưng mà gương này này, so với hai vị “đối thủ khủng bố” trước mặt, có vẻ hơi bị lép vế…
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, "Thẩm công tử à, chuyện này... thật ra thì không liên quan mấy đến tướng mạo..."
Thẩm Thiên Trần nghiêm túc nhìn nàng một cái: "Không liên quan đến tướng mạo? Bạch Minh chủ à, cô nói ra những lời này, chẳng lẽ lương tâm không cắn rứt sao?"
Diệp Oản Oản: "..."
Nàng quả nhiên vẫn là muốn đập chết hắn...
Lúc này, Đường Đường ở một bên đột nhiên nâng đầu nhỏ lên, hướng về phía người đàn ông đối diện nhìn lại, "Ngài thật sự không phải là cha ta?"
Con ngươi Tu La Chủ rũ xuống, ánh mắt nhìn xuống cậu bé với gương mặt phấn điêu ngọc trác nhiều ngày không gặp. Trái tim sắt thép giống như tường đồng vách sắt giờ phút này càng thiếu chút nữa có vài phần mất khống chế.
Ít nhất sau ba giây trầm mặc, một âm thanh lãnh đạm lạnh lùng vang lên: "Ngươi nhận lầm người rồi!"
Đường Đường nhìn chăm chú người đàn ông trước mắt, tựa hồ là đã đón nhận cách nói của anh ta, ngay sau đó ngữ khí đầy khẳng định mở miệng: "Thật xin lỗi, là ta nhận lầm người. Ngươi không phải là cha ta, cha ta rất ôn nhu!"