Mục lục
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương (vợ mới bất lương có chút ngọt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hyna Nguyễn



Beta: Gemini



————————————————–



Diệp Mộ Phàm vẻ mặt rộng lượng, không thèm để ý chút nào mở miệng nói: “À ~ Hà tổng giám, đừng có gấp, tôi chẳng qua chỉ là thuận miệng nói mà thôi, cũng không có ý định truy cứu trách nhiệm của anh mà, dù sao đó cũng chỉ là bản tạo hình thiết kế đơn giản thôi, thứ này, một ngày tôi có thể cho anh mười mấy cái.



Nếu anh để ý như vậy, vậy thì đưa cho anh thôi, không có gì lớn cả, dù sao đã là đồng nghiệp với nhau, nếu anh thích như vậy, tôi cho anh thêm một hai tập bản thảo nữa đều được!”



“Anh…Anh anh…” Hà Tuấn Thành thiếu chút nữa bị tức hộc máu.






Diệp Mộ Phàm luôn miệng không so đo, thậm chí ngay cả chứng cớ cũng không có, thế nhưng lại đem cái mũ lấy trộm tác phẩm chụp lên đầu hắn ta, cộng thêm thân phận của anh ta bây giờ đặt tại nơi này, mọi người dĩ nhiên là tin tưởng lời của anh ta nói rồi.



“Trời ạ, thật không nghĩ tới, Hà Tuấn Thành lại là thứ người như vậy, không nói tiếng nào liền nhặt được bản thảo tay của người ta rồi chiếm làm của mình!”



“Đúng vậy a, ỷ vào người ta không có chứng cớ liền có thể không sợ hãi sao?”



“Lại còn nói là Felix lấy trộm của hắn ta, quá mức lớn mặt mà!”



Mọi người mới vừa rồi vây xem đang giúp Hà Tuấn Thành nói chuyện, giờ phút này tất cả đều đổi hướng, mới vừa rồi giễu cợt Diệp Mộ Phàm thế nào, hiện tại tất cả đều làm y như thế quay sang giễu cợt Hà Tuấn Thành.



Hiện tại Hà Tuấn Thành cùng Diệp Mộ Phàm, giống như ăn mày cùng phú hào.



Hắn ta là một tên ăn mày, nói phú hào người ta trộm tiền của hắn ta, có người nào tin được hay không a?



Diệp Mộ Phàm nhìn Hà Tuấn Thành bị cả trăm miệng vây quanh công kích cũng không thể bào chữa cho mình được, đáy mắt thoáng qua một tia ý lạnh.



A, anh ta coi như thuận miệng bịa chuyện, vậy thì thế nào?



Lấy thân phận địa vị bây giờ của anh ta, chuyện anh ta cần làm còn cần chứng cứ sao?



Tóm lại, hôm nay chỉ một câu nói của Diệp Mộ Phàm đã đủ để cho sự nghiệp đời này của Hà Tuấn Thành bị phá hủy hoàn toàn.






Bởi vì, cũng không ai biết tập bản thảo mà trong miệng Diệp Mộ Phàm nói kia rốt cuộc có bao nhiêu tác phẩm, mà sau này những tác phẩm mà Hà Tuấn Thành thiết kế ra rốt cuộc có phải là do chính bản thân hắn ta thiết kế hay không, hay là trộm từ bên trong tập bản thảo đó thì không có ai có thể biết được.



Về phần Thẩm Mộng Kỳ mặc đồ thiết kế do trộm cắp, cũng không khá hơn chút nào…



Mục Văn Thanh dĩ nhiên là đứng ở về phía Diệp Mộ Phàm, tại chỗ tuyên bố đem tên của Hà Tuấn Thành xoá tên khỏi hiệp hội Thời Trang, hơn nữa để cho bảo an đưa người đuổi ra ngoài…



Trên mặt các nhà thiết kế khác của giải trí Tụ Tinh cũng không nhịn được, rối rít lặng lẽ chạy trốn.



Thẩm Mộng Kỳ giống như một kẻ ngốc, một người ngơ ngác đứng ở trên sân khấu, không có một người nào muốn tới vì cô ta mà giải vây.



Cô ta liền ôm lấy một chút hy vọng nhìn Diệp Mộ Phàm, người đàn ông này mặc dù khổ sở, mặc dù bất cần đời, nhưng đối với cô ta quả thật toàn tâm toàn ý thương yêu, mỗi lần cô ta có chuyện gì, đều sẽ ngay lập tức xuất hiện…



Nhưng lần này, Diệp Mộ Phàm từ đầu tới cuối ngay cả nhìn cũng không có liếc nhìn cô ta một cái nào cả.



Vào lúc này Diệp Mộ Phàm đã hoàn toàn bị đám người vây quanh đẩy lên trên, ngay cả sau ót cũng đều không thấy được…



“Ha ha, được rồi được rồi…”



Diệp Mộ Phàm xã giao như cá gặp nước, ánh mắt liếc qua nhìn thấy cách đó không xa một bóng người quen thuộc đi tới, nhất thời sợ đến mức phun ngụm rượu vang ra ngoài.



“Ông chủ nhà tôi tới rồi, xin lỗi không tiếp chuyện được xin lỗi không tiếp chuyện được! Làm phiền nhường đường một chút!” Diệp Mộ Phàm vội vàng đem ly rượu trong tay giao cho nhân viên bên cạnh, sau đó vội vã chạy về phía Diệp Oản Oản



Nhìn thấy bộ dáng kinh sợ của Diệp Mộ Phàm, bên cạnh quản lý Trịnh mặt bất đắc dĩ: “Tại sao tôi cảm thấy, phó chủ tịch của chúng ta, mỗi lần nhìn thấy Diệp tổng giám đều giống như chuột nhìn thấy mèo vậy?”



Một nhân viên khác bên cạnh cũng dở khóc dở cười: “Thật đúng là vậy mà… Felix bình thường khi tâm tình không tốt lúc đó mặt mũi của ai cũng không để ý, nhưng chỉ cần Diệp tổng giám nói một câu, để cho anh ta đi hướng đông thì không dám đi hướng tây!”



“Cho nên mới nói, vị Diệp tổng giám này của Quang Diệu, rốt cuộc có lai lịch gì? Làm cho mọi người vô cùng khiếp sợ như vậy á!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK