- --
Sau khi nhận được cam kết của Diệp Oản Oản, lúc này người đàn ông kia mới có chút vui vẻ yên tâm.
"Vô Ưu, vậy trí nhớ của con, có thể có biện pháp khôi phục?" Ông ta đứng dậy, nhìn Diệp Oản Oản và hỏi.
"Đang trong quá trình khôi phục, hẳn là cũng không mất thời gian quá lâu." Diệp Oản Oản đáp sau một thoáng trầm tư.
"Được, nếu như có bất kỳ vấn đề khó khăn nào, hoặc là cần giúp đỡ, trực tiếp tới Lăng gia." Người đàn ông gật đầu một cái.
"Cảm ơn." Diệp Oản Oản hướng về ông ta, khẽ mỉm cười.
Mặc dù nói, mình cũng không hề có chút ký ức nào liên quan đến Lăng gia, nhưng... Lăng gia có ông nội của mình, và có rất nhiều người thân. Chuyện này không thể nào thay đổi, cũng khiến có nàng có chút ngoài dự kiến.
Chờ sau khi người đàn ông nọ rời đi, lúc này Diệp Oản Oản mới bắt đầu quan sát kỹ Phong Huyền Diệc một lần nữa.
Khó trách anh chàng Phong Huyền Diệc này là một thiên tài, thì ra là người từ Lăng gia do ông nội phái qua để giúp đỡ vị đại ca không đáng tin cậy đó của mình...
Bất quá, có người như vậy ở bên cạnh Nhiếp Vô Danh, có lẽ, Nhiếp Vô Danh cũng sẽ không gây ra sai lầm lớn gì.
Mặc dù giờ phút này Diệp Oản Oản thật sự muốn đi Lăng gia gặp ông nội của mình và người thân tại đây, nhưng bây giờ lại không có thời gian.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản và Phong Huyền Diệc trở lại phòng làm việc, đánh thức Nhất Chi Hoa.
Ở dưới sự chỉ thị của Phong Huyền Diệc, Nhất Chi Hoa lặng lẽ không một tiếng động dẫn theo Diệp Oản Oản rời khỏi Không Sợ Minh.
Chỉ bất quá, Nhất Chi Hoa cũng không dẫn Diệp Oản Oản quay trở lại Nhiếp gia, mà lại đi đến một hầm giam ở khu vực phụ cận Nhiếp gia.
Trong hầm giam, rất nhiều thành viên tinh anh Không Sợ Minh đã sớm được bố trí ẩn nấp, chủ yếu để phòng ngừa các loại chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi xử lý thỏa đáng xong hết thảy, Nhất Chi Hoa ngó lơ Nhiếp Linh Lung, trực tiếp gọi điện thoại cho “hàng giả”.
"Vô Ưu tiểu thư... Tôi đã bắt người kia tới hầm giam rồi."
Sau khi nối điện thoại, Nhất Chi Hoa liền báo cáo.
Chỉ chốc lát sau, "Nhiếp Vô Ưu" dẫn theo mấy người tâm phúc chạy tới hầm giam.
"Lại là ngươi?"
Sau khi Diệp Oản Oản nhìn thấy hàng giả, sắc mặt hiện ra một vẻ đầy kinh ngạc.
Vào giờ phút này, "Nhiếp Vô Ưu" nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, trong mắt hiện ra vẻ lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch lên: "A... Tiểu tiện nhân, ngươi không phải cũng rơi vào trong tay của ta rồi sao?"
Không cho Diệp Oản Oản có cơ hội mở miệng, "Nhiếp Vô Ưu" nhìn về phía Nhất Chi Hoa ở bên cạnh, cười nói: "Lần này cậu làm rất tốt, chỉ bất quá, tại sao không giết chết cô ta, giam cô ta vào địa lao để làm gì?"
Nghe tiếng, Nhất Chi Hoa thông qua tai nghe ẩn, nghe thấy lời của Phong Huyền Diệc, lặp lại: "Vô Ưu tiểu thư, là do tôi trực tiếp bắt về từ Không Sợ Minh, căn bản không có bất kỳ cơ hội nào để tôi giết cô ta, có thể trói mang đi đã coi như là kỳ tích... Hơn nữa, tôi muốn hỏi ý kiến của Linh Lung tiểu thư một chút."
Nghe lời nói này, "Nhiếp Vô Ưu" khẽ nhíu mày: "Hỏi ý kiến của Linh Lung muội muội? Nhất Chi Hoa, tôi mới là người sắp trở thành gia chủ Nhiếp gia!"
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả! Sau này, tôi bảo cậu làm thế nào, cậu cứ làm thế nấy là được!"
"Nhiếp Vô Ưu" lườm Nhất Chi Hoa một cái.
"Nhất Chi Hoa, không ngờ ngươi lại là phản đồ! Ngươi không thấy phụ lòng Nhiếp Vô Danh sao?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Nhất Chi Hoa, lạnh giọng quát lên.
"Im miệng!" Nhất Chi Hoa cũng lạnh lùng nạt lại: "Ngươi là người của dòng chính, tiếp cận đội trưởng, chính là muốn khống chế Nhiếp gia, thậm chí định khiến cho Nhiếp gia bị huỷ diệt! Đừng cho là ta không biết, cho tới nay, người đều đang lợi dụng đội trưởng!"
Nhất Chi Hoa nói xong, không cho Diệp Oản Oản có cơ hội đáp trả, hướng về "Nhiếp Vô Ưu" nói: "Vô Ưu tiểu thư, tôi phải đi về trước! Nếu không, để cho đội trưởng phát hiện..."
"Được, cậu đi về trước đi, không cần có bất kỳ áp lực gì trong lòng. Chúng ta cũng là vì muốn tốt cho đại ca, biết chưa?"
"Nhiếp Vô Ưu" nói đầy chân thành.
"Tôi hiểu rồi." Nhất Chi Hoa gật đầu một cái, chợt xoay người rời đi.