---
Cậu bé có chút do dự, "Sẽ không quấy rầy đến mẹ sao?"
Diệp Oản Oản vội nói, "Không có, không có, dĩ nhiên sẽ không! Có con ở bên người mẹ, mẹ sẽ có động lực mười phần! A, mẹ còn lo lắng là con sẽ cảm thấy tẻ nhạt đấy..."
Cậu bé lập tức dùng sức lắc đầu một cái, "Đường Đường không tẻ nhạt, Đường Đường thích cùng mẹ ở chung một chỗ!"
Hai mẹ con vào trong nhà, Diệp Oản Oản ngồi ở trước bàn đọc sách, lật tài liệu, viết luận văn, Đường Đường liền ngoan ngoãn nằm úp sấp ở một bên, chớp đôi mắt to nhìn nàng.
Nếu nàng viết mệt mỏi, liền bóp bóp khuôn mặt nhỏ bé của Đường Đường, để cho Đường Đường tặng cho nàng một cái "Chụt Chụt" đầy yêu thương.
Diệp Oản Oản lần đầu tiên cảm thấy, viết luận văn lại cũng có thể vui vẻ như vậy!
Tư Dạ Hàn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện tại cánh cửa, an tĩnh nhìn hai mẹ con...
Buổi tối, sau khi Diệp Oản Oản đem Đường Đường dỗ ngủ, vui vẻ nói với Tư Dạ Hàn, "Đường Đường bảo bối thật sự là đáng yêu, có Đường Đường bảo bối phụng bồi em, cho em nụ hôn "Chụt Chụt" yêu thương, em cảm thấy em đủ sức viết cả trăm bài khóa luận!"
Tư Dạ Hàn vừa giúp Đường Đường đắp lại chăn, vừa ngẩng đầu nhìn Diệp Oản Oản một cái, "Thật sao?"
Diệp Oản Oản nhất thời nghe được giọng nói của Tư Dạ Hàn sai sai, nhất thời mí mắt giật giật, cực kỳ thức thời mà mở miệng nói, "Mặc dù em cũng rất mong anh phụng bồi em, cho em nụ hôn "Chụt Chụt" yêu thương, nhưng mà... Nếu như là anh hôn em... làm sao em còn tâm tư nào để làm bài tập!"
Tư Dạ Hàn: "Tại sao không còn tâm tư?"
Diệp Oản Oản: "Dĩ nhiên bởi vì tất cả tâm tư đều đặt ở trên người anh rồi!"
Khóe miệng Tư Dạ Hàn không dễ gì phát giác giãn ra: "..."
Trước đây cảm thấy lá gan của nàng quá nhỏ, quá sợ hắn…
Hiện tại...
"A đúng rồi! A Cửu, em phát hiện ra một kịch bản vô cùng thích hợp để Giang Yên Nhiên quay, là 《 Hoa Lài 》của đạo diễn Bồng Viễn Hồ. Đội hình đóng bộ phim này đều là tài nguyên đỉnh cấp. Bồng Viễn Hồ chưa bao giờ chơi trò quy tắc ngầm, chỉ tuyển chọn nghệ sĩ được ông ấy công nhận, cho nên lần này thật sự là một cơ hội đặc biệt tốt, em chuẩn bị để cho Giang Yên Nhiên đi thử một chút xem sao!
Em đã hẹn Yên Nhiên ngày mai gặp mặt nói về chuyện này, hi hi, nếu như Yên Nhiên có thể thử vai thành công, lấy được vị trí nữ chính, quả thật là chỉ nghĩ đến thôi đã thấy vui rồi..."
Tư Dạ Hàn nghe cô nàng tự tin phân tích, từng bước một nhìn nàng lột xác trưởng thành, mãi đến khi có thể một mình đảm đương một phía, trong lòng tràn đầy cảm xúc khó tả.
Vui mừng, vui mừng vì ban đầu hắn đã lựa chọn tin tưởng nàng, cũng khắc chế nội tâm mong muốn khống chế sở hữu nàng cho riêng hắn…
Bảo hộ nàng chân chính, là bồi dưỡng và chiếu cố, mà không phải là độc chiếm kiểu bao nuôi.
...
Ngày hôm sau, Diệp Oản Oản đi tới phòng ăn mà nàng và Giang Yên Nhiên đã hẹn gặp.
"Oản Oản tỷ! Ở đây!"
Diệp Oản Oản từ xa đã thấy Sở Phong vẫy tay cùng với nàng, liền nhanh chân đi tới chỗ bọn họ ngồi.
Diệp Oản Oản mở miệng cười, "Để ăn mừng Yên Nhiên đạt hạng nhất, tôi đãi khách, cậu và Yên Nhiên muốn ăn gì, tùy ý gọi!"
"Chúng mình không khách khí à nha!" Giang Yên Nhiên vui vẻ nói.
"A, đúng rồi, cũng chúc mừng cậu Sở Phong." Diệp Oản Oản ý vị thâm trường nhìn Sở Phong một cái.
Nàng cảm thấy tối hôm qua Giang Yên Nhiên sở dĩ khi nghe nhắc đến Hàn Thiên Vũ cũng không kích động như trước, nhất định là bởi vì ưu tiên số 1 đã được chuyển về lại trên người bạn trai.
"Hả? Tại sao phải chúc mừng tôi?" Sở Phong ngơ ngác gãi đầu một cái.
Diệp Oản Oản không lên tiếng, từ trong túi xách lấy ra ảnh có ký tên của Hàn Thiên Vũ đưa cho Giang Yên Nhiên, "Yên Nhiên, ảnh ký tên tặng cậu!"
"Cảm ơn!" Giang Yên Nhiên nhận lấy ảnh ký tên, thần sắc lại có chút lúng túng, "Chuyện đó, Oản Oản..."
"Thế nào?" Diệp Oản Oản thấy vậy hỏi.
Giang Yên Nhiên do dự nửa ngày, sau đó mới tiếp tục mở miệng nói, "Oản Oản... Thật ra thì mình... mình..."