---
"A." Cô gái chớp mắt, đột nhiên nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng, nơi đuôi mắt xinh đẹp khẽ nâng lên, mang theo 3 phần giễu cợt, 7 phần thờ ơ không đếm xỉa tới, nhìn về phía chàng trai, mở miệng nói, "Nhanh như vậy liền xuất hiện rồi? Nói chung là sớm hơn so với tôi dự đoán đấy!"
Giờ phút này, hết thảy âm thanh huyên náo bên tai chàng trai đều đã thối lui, chỉ còn lại đôi môi khép khép mở mở của cô gái, cùng với, thanh âm của nàng…
Cô gái cười một tiếng, tiếp tục thong thả nói, "Tôi cho là, anh sẽ chờ đến buổi lễ kết hôn của tôi, hoặc là tiệc rượu mừng đầy tháng của con tôi, hoặc là thời điểm tôi sinh đứa thứ hai…mới sẽ xuất hiện?"
Tư Dạ Hàn: "..."
Trong nháy mắt khi cô gái dứt tiếng, con ngươi trong trẻo lạnh lùng của chàng trai rõ ràng híp lại một cái, để lộ ra một luồng khí lạnh, "Đương nhiên sẽ xuất hiện!"
Bởi vì buổi lễ kết hôn của em, rượu đầy tháng của con em, lần thứ hai em sinh con, đều chỉ có thể cùng với anh mà thôi…
Mặc dù chàng trai nói chuyện vẫn là phong cách đó, trước sau như một chỉ nói vài chữ, lại còn chỉ nói một nửa, nhưng Diệp Oản Oản vẫn rất ăn ý, hiểu hết những gì mà anh ta chưa nói, lạnh nhạt nói, "Tư tiên sinh, đừng quá tự tin như vậy vẫn tốt hơn!
Trước đó vài ngày, thời điểm tôi đi ra ngoài tìm anh, có đi một vài chỗ, phóng đãng một đoạn thời gian. Đột nhiên phát hiện, mình trước kia thật sự là có chút ếch ngồi đáy giếng, cho là bầu trời nơi đỉnh đầu cũng đã là cả thế giới. Sau đó mới phát hiện ra, thì ra thế giới bên ngoài... Cảnh đẹp nhiều như vậy!!"
Chàng trai nhìn chằm chằm vẻ vừa yêu vừa hận, ý cười híp mắt kia của cô gái, hơi thấp giọng, mỉm cười xít lại gần cô, "Thật sao? Bên ngoài cảnh đẹp rất nhiều...??"
Trong nháy mắt khi chàng trai xít lại gần, đôi con ngươi lấp lánh như ẩn chưa cả dải ngân hà, trong nháy mắt xâm lược tất cả giác quan của nàng. Cho nên, nàng suýt chút nữa đã bị đốn đổ!! Sau khi khẽ âm thầm nguyền rủa một tiếng, nàng vội vã lui về sau một bước, tránh được mỹ nam kế của anh ta.
Lúc này, Chu Thao đột nhiên tiến tới, cẩn thận từng li từng tí mở miệng, "Khục khục, Diệp tổng, phóng viên và các fan càng lúc càng đông. Ngài... Ngài và Tư tổng có phải là nên..."
…có phải là nên chuyển sang nơi khác diễn cảnh ân ái hay không vậy?
Diệp Oản Oản hướng về Chu Thao nhìn một cái, ho nhẹ một tiếng, "Biết rồi!"
Đám người Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn được mấy người vệ sĩ hộ tống rời đi, sau lưng, là Cố Việt Trạch mặt lúc xanh lúc trắng, và hiện trường màn cầu hôn đầy…lãng xẹt của hắn; và cả con ả Diệp Y Y bị một đám phóng viên vây lấy...
Các cao tầng của Công ty Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn bên này, mặc dù vô cùng bát quái, nhưng cũng biết lúc này không nên làm kỳ đà cản mũi, vội vã rời đi trước. Chỉ có Thất Tinh và Bắc Đẩu đi theo bên cạnh, hộ tống Diệp Oản Oản.
Sau một tiếng, bên trong một trang viên tĩnh lặng nào đó của Đế Đô.
Chỗ này Diệp Oản Oản chưa từng tới, đại khái là một sản nghiệp khác của Tư Dạ Hàn.
Thất Tinh Bắc Đẩu hai người đều bị Diệp Oản Oản yêu cầu chờ ở ngoài cửa.
Bắc Đẩu theo ở phía sau, vẫn đang luôn dùng một vẻ mặt đầy ám muội, theo sát Thất Tinh lảm nhảm, "Lão Thất à, cậu nói xem, hai người này giống nhau như đúc! Vậy người Phong tỷ yêu thích rốt cuộc là Tư Dạ Hàn, hay là Tu La Chủ đây?"
Bắc Đẩu: "Phong tỷ lúc ở Hoa quốc, quan hệ với Tư Dạ Hàn là tình nhân... Tôi thật giống như phát hiện ra rồi! Có thể nói, Phong tỷ và cái gã Tư Dạ Hàn này quen nhau trước, còn vị Tu La Chủ kia là thế thân của người đàn ông này, đúng chứ?"
Bắc Đẩu: "Khoan khoan khoan khoan!!! Tôi lại phát hiện ra một chuyện nữa! Phong tỷ lại có thể nói chuyện yêu thương với một người bình thường ở Hoa quốc! Phát hiện này cũng quá chấn động đi chứ? Cho nên nói, Phong tỷ lặng lẽ chơi trò mất tích lâu như vậy, chạy tới Hoa quốc, chẳng lẽ là bởi vì Độc Lập Châu chơi chán rồi, cho nên mới chạy tới Hoa quốc?"
Bắc Đẩu: "Khoan khoan khoan khoan!! Tôi lại vừa phát hiện ra, cho nên nói, Phong tỷ lần này tới Hoa quốc, có phải hay không là đang âm mưu lấy việc công làm chuyện tư, đến tìm người đàn ông này, nối lại tình xưa sao?"
Nghe Bắc Đẩu lải nhải với Thất Tinh không ngừng như vậy, Diệp Oản Oản đã mất hết kiên nhẫn: "Im miệng!"
Bắc Đẩu: "Ơ..."