Mục lục
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương (vợ mới bất lương có chút ngọt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Converter: Vovo



Editor: Hyna Nguyễn



—————–



Một đám quản lý cấp cao: “….”



Thư kỳ quèn: “….”



Trong không khí yên ắng dường như có gió lạnh thổi qua.



Mới vừa rồi Boss nhà bọn họ bị một người đàn ông tỏ tình sao?






Hứa Dịch bên cạnh Tư Dạ Hàng nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản phía đối diện đang mặc đồ nam thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.



Mặc dù anh ta đã sớm biết Diệp Oản Oản muốn hóa trang thành đàn ông nhưng anh làm sao cũng không nghĩ tới cô gái này lại có thể làm tới mức này.



Rõ ràng đó vẫn là gương mặt đẹp đến cực hạn kia, chẳng qua chỉ là thay đổi cách trang điểm gương mặt, kiểu tóc cùng với trang phục mà thôi, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn thay đổi hơn nữa còn mang cho người ta cảm giác thật dễ nhìn.



Khi mặc đồ nữ Diệp Oản Oản đã đẹp, nhưng đó vẻ đẹp nhu nhược, đè nén, thậm chí làm cho người ta có cảm giác mờ ảo hư không, nhưng sau khi mặc đồ nam toàn bộ người của Diệp Oản Oản trong nháy mắt tạo cho người khác cảm giác bộc lộ tài năng, giống như người bị áp chế đã lâu giờ mới ra ngoài ánh sáng rực rỡ chói mắt, khiến cho người nhìn hoàn toàn không dời mắt nổi một giây nào.



Đương nhiên, toàn bộ những thứ này đều không phải là trọng điểm!



Trọng điểm là, Diệp Oản Oản bây giờ mặc đồ nam, ở trong mắt tất cả mọi người cô ấy là một người đàn ông a!



Là một người đàn ông nhưng cô ấy đang cầm hoa tỏ tình đối với một người đàn ông khác, lại còn nói những lời mà chỉ nam mới nói với nữ, đây là muốn náo đến dạng nào cơ chứ.



Anh ta không cần đoán cũng biết đầu óc những người này sẽ nghĩ lệch đi theo hướng nào rồi.



Cô gái Diệp Oản Oản lần này chơi đến mức này cũng quá đáng rồi, ông chủ sẽ không đồng ý, tuyệt đối sẽ không đồng ý! Nói không chừng còn có thể đem cô ấy nhốt lại nữa!



Hứa Dịch đang nghĩ như thế, sau đó liền thấy, ông chủ nhà bọn họ cao quý đẹp trai lạnh lùng mặt như phủ băng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn cậu “Thanh niên” đối diện một cái, sau đó, mặt không thay đổi mà nhận lấy bó hoa hồng trong tay cậu “Thanh niên” đó.



Hứa Dịch: “………”



Giời ạ hắn đang thấy được cảnh tượng gì đây! Ông chủ ơi! Ngài điên rồi sao!!!






Nhìn tận mắt ông chủ nhà mình nhận lấy bó hoa hồng đỏ rực kia trong tay Diệp Oản Oản, trong lòng của Hứa Dịch như đang trải qua một trận sóng thần.



“Bịch” một tiếng vang thật lớn truyền tới, sau lưng là âm thanh đống báo cáo thật dày trong tay tổng giám tài vụ rơi đầy xuống đất, về phần người thư ký mới vừa dẫn Diệp Oản Oản tới kia, ánh mắt lại trừng lớn một chút, con ngươi như cũng muốn rớt xuống.



Ông chủ không nên chơi như vậy a.



Chu U vương Phong Hỏa Hí Chư Hầu đều không có đáng sợ bằng hành động này của ông chủ đâu a!



Ông chủ ơi, ngài muốn tôi kết thúc chuyện này như thế nào đây?



Một người quản lý nào đó tâm hồn đang tan vỡ, vắt hết óc của mình suy nghĩ để tìm cách giải quyết tốt nhất cho ông chủ nhà mình, sau đó nhanh chóng mở miệng giải thích đối với toàn bộ mọi người đã hóa đá: “Khụ khụ vị này là bằng hữu của Boss, gốc Hoa ở tại Mỹ, ở nước ngoài lớn lên, tính tình tương đối cởi mở cho nên rất thích đùa a ha ha “



Mọi người trố mắt nhìn nhau, lại có thể có người dám đùa như vậy đối với Boss sao?



Tâm tư Diệp Oản Oản thật ra có một phần nho nhỏ mang tính chất trả thù, nhưng không nghĩ tới chính là, Tư Dạ Hàn lại thật sự ngay trước mặt mọi người đón nhận hoa của cô, ngay cả chính cô cũng thật kinh ngạc.



Bất quá, không cách nào phủ nhận được Tư Dạ Hàn mặt băng sơn vạn năm không đổi, trong ngực ôm lấy một bó hoa hồng đỏ kiều diễm như máu như vậy cực kì tương phản với nhau, một màn hình ảnh này quả thực là làm cho người ta rung động đến lóa mắt.



Nếu có một ngày cô thật sự thành nữ đại lão cô thật là muốn thiết lập kim ốc kiều tàng để giam giữ anh nha.



“Làm sao vậy?” thấy Diệp Oản Oản vẫn đứng bất động nhìn chằm chằm vào mình, con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Tư Dạ Hàn hướng tầm mắt qua hỏi.



Lúc này Diệp Oản Oản mới từ bữa tiệc sắc đẹp trước mắt phục hồi lại tinh thần, bất quá ánh mắt vẫn không có dời đi khỏi người của Tư Dạ Hàn, con ngươi như lưu ly không che giấu chút nào mà nhìn anh, mở miệng yếu ớt nói “Không có gì, rảnh rỗi nhìn hoa gió cũng say chính là nhất thời nhìn người đẹp mà ngây người thôi.”



Tất cả mọi người tại chỗ: “…”



Trợ lý Hứa lời mà anh mới giải thích là nghiêm túc sao.



Hứa Dịch: Chuyện này anh không có cách nào biện minh nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK