---
Thu Thủy nghe xong nhất thời cười thở phào nhẹ nhõm, chuyện này còn không đơn giản sao, nàng đem Kỷ Hoàng gọi đến là được.
Bất quá quan hệ giữa Kỷ Hoàng và Tiểu Phong cần phải giữ bí mật, cho nên nàng không trực tiếp nói với Thất Tinh và Bắc Đẩu, chỉ mở miệng nói, "Vậy tôi liền đi tìm người!"
Bắc Đẩu còn chưa kịp nói chuyện phía sau, Thu Thủy đã nhanh chân chạy đi xa xa.
"Ặc... Thu Thủy đi tìm ai vậy trời? Cô ấy có biết người Phong tỷ coi trọng là Tu La Chủ hay không...?"
Bắc Đẩu đến bây giờ bắp chân nhỏ vẫn còn đang run, lẩm bẩm oán thầm nói, "Tu La Chủ là không có khả năng rồi, đời này cũng không có khả năng đâu! Trừ phi Thu Thủy có thể mời được Kỷ Hoàng tới, may ra còn có thể khiến Phong tỷ thay đổi chủ ý, tìm được tình yêu mới..."
Bất quá, làm sao có thể được! Hắn quả thực là đang nằm mơ sao!
Hai vị đại lão này, đi tìm ai cũng đều là tử lộ có được hay không!?
...
Cùng lúc đó, trong một đại điện gần Viên gia khu Bắc.
Bên trên thượng tọa, một đôi con ngươi lạnh giá thấu xương của người đàn ông làm cho người ta kinh hãi khiếp sợ.
"Chủ tử, Không Sợ Minh công kích Viên gia, bây giờ Viên gia đang hướng về chúng ta cầu xin giúp đỡ." Một vị lão giả tóc trắng đang đứng ở bên dưới, khom người, mở miệng nói.
Viên gia này, số lượng tiến cống hàng tháng đối với A Tu La không ít, dĩ nhiên là đã lấy được sự che chở của A Tu La. Bây giờ lại có thế lực tấn công Viên gia, cũng tương đương hung hăng vả thẳng một cái vào mặt của A Tu La.
Chỉ chốc lát sau, nam nhân trên thượng tọa chậm rãi đứng dậy, đôi con ngươi thâm thúy toát ra hàn quang khó hiểu.
"Không cần để ý!"
Một bên, nam nhân tóc đỏ Khương Viêm hơi biến sắc mặt, tiến lên một bước chủ động xin đi giết giặc, "Chủ tử, ngài trăm công nghìn việc, loại chuyện nhỏ này không nên làm phiền đến ngài, xin hãy đem chuyện này giao cho thuộc hạ xử lý! Cái đám Không Sợ Minh này, hành sự càng ngày càng phách lối, tuyệt đối không thể cứ để mặc như vậy được!"
Coi như Tu La Chủ là bởi vì khinh thường Không Sợ Minh mà không muốn động thủ, nhưng Không Sợ Minh ba lần bốn lượt khiêu khích như vậy, dù thế nào cũng không thể bỏ qua được.
Khương Viêm đang định tiếp tục khuyên bảo, lúc này, Lâm Khuyết đột nhiên tựa như một cơn gió xông vào, ngay sau đó với một biểu cảm y như tới cháy đến tận nhà, xông về phía trước ghé vào bên tai Tư Dạ Hàn mở miệng nói, "Cửu ca, Cửu ca! Tôi mới vừa nghe ngóng được một tin tức không hay!"
Nam nhân vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ, rõ ràng đối với tin bát quái của Lâm Khuyết cũng không mấy quan tâm.
Lâm Khuyết nôn nao, vội vàng thấp giọng mở miệng nói, "Sau khi Không Sợ Minh chiếm lĩnh trụ sở chính Viên gia, Bắc Đẩu và Thất Tinh đột nhiên âm thầm tìm một lượng lớn trai bao trẻ tuổi có dung mạo điển trai, dạng dạng tiểu bạch kiểm, tiểu thịt tươi tiến vào Viên gia..."
Nghe đến đó, sắc mặt của Tư Dạ Hàn mới hơi đổi sắc, liếc xéo qua nhìn Lâm Khuyết một cái.
Lâm Khuyết thấy vậy vội vàng tiếp tục mở miệng nói, "Sau đó, tôi vì giúp Cửu ca anh chú ý động tĩnh của nha đầu kia, liền cố ý đi thăm dò một chút. Cửu gia, anh biết tôi tra ra được cái gì không? Diệp Oản Oản ở trong quá trình giao thủ với Viên gia, không cẩn thận trúng phải Cổ độc!"
"Cậu nói cái gì?" Sắc mặt lạnh giá của chàng trai nhất thời tụ lại một làn khói mù, sóng ngầm nơi đáy mắt chấn động.
Nhưng mà việc Oản Oản trúng độc, cùng với việc thủ hạ của nàng tìm đến một đám trai bao trẻ tuổi có quan hệ gì?
Lâm Khuyết vừa cẩn thận từng li từng tí quan sát biểu cảm của người đàn ông, vừa nơm nớp lo sợ tiếp tục mở miệng nói, "Căn cứ vào nguồn tin đáng tin cậy, loại Cổ độc đó tên gọi là Tình Đầu Ý Hợp, người trúng Cổ nhất định phải... nhất định phải cùng với đàn ông giao hợp, mới có thể giải được Cổ độc. Nếu không... miệng lưỡi lở loét, thất khiếu chảy máu mà chết!!"
Trong nháy mắt khi Lâm Khuyết dứt tiếng, gợn sóng nơi đáy mắt Tư Dạ Hàn giống như sóng thần bộc phát, đột nhiên đã mất đi tất cả bình tĩnh.
Lâm Khuyết không dám giấu giếm, tiếp tục nói ra chuyện trọng yếu hơn, "Thời điểm tôi hỏi thăm tin tức còn chú ý tới, Thu Thủy của Không Sợ Minh... vội vã rời khỏi Viên gia, sau đó dường như hướng về... hướng về phương hướng phủ đệ của Kỷ Hoàng đi rồi."
Một giây kế tiếp, “rắc rắc rắc” một tiếng giòn vang, Lâm Khuyết trơ mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình đem tay vịn dưới tay, bóp nát... Bể nát!!