---
Tư Dạ Hàn: "..."
Một bên, Lâm Khuyết đầu tiên là thoáng sửng sốt một chút, ngay sau đó "ahaha" cười ra tiếng, vô cùng hứng thú hướng về phía cô bé mặc đồ gấu nhồi bông trước mặt mình nhìn lại, "Tôi nói này cô em... Phương thức em xin ôm tiểu ca ca này... có chút quá sáng tạo rồi đi...!!"
Đây là thiên kim tiểu thư nhà nào? Rất có ý tứ rồi!
Diệp Oản Oản nghe vậy căn bản không thèm để ý hắn, tiếp tục hưng phấn hướng về phía Tư Dạ Hàn đưa ra “móng gấu” của chính mình.
Lâm Khuyết đã rất lâu chưa từng thấy nữ hài tử thú vị như vậy, không nhịn được trêu chọc nàng, "Này, cô em, em ôm vị tiểu ca này cũng không vui đâu, anh ấy đã có chủ rồi, có ôm cũng ôm qua loa cho có thôi! Không bằng cô em tới ôm tôi đi? Tiểu ca ca đây là người độc thân nha!"
Diệp Oản Oản ở bên trong lớp quần áo thú nhồi bông lườm một cái, không chút do dự mở miệng: "Không ôm, ngươi quá xấu, cảm ơn!"
Lâm Khuyết nghe vậy, nhất thời con ngươi đều trừng cả ra ngoài, "Mịa nó! Cô... Cô mới vừa nói cái gì? Tôi xấu xí???"
Hắn dù so ra kém hơn Tư Dạ Hàn cùng Tạ Chiết Chi ở đây, nhưng cũng không đến nỗi xấu xí cơ mà…
Hắn đây là lần đầu tiên bị một cô em chê là xấu xí đấy!
Còn nữa... Cái giọng cô bé này mới vừa nói hắn xấu xí, làm sao lại nghe quen tai như vậy?
Tư Dạ Hàn nghe được lời của gấu búp bê, nơi đáy mắt dường như xẹt qua một nụ cười không dễ gì phát giác được.
Tạ Chiết Chi đang ở bên cạnh cười vui sướng, nhìn Tư Dạ Hàn một chút, vừa nhìn về phía “gấu con” mở miệng nói, "Vị tiểu thư này, cô có biết anh ấy là ai không, mà cũng dám đòi ôm?"
Diệp Oản Oản nghe vậy bật thốt lên mà nói, "Dĩ nhiên biết nha, anh ấy là Tư Dạ Hàn, là lão công tương lai của tôi mà!"
Tạ Chiết Chi: "..."
Lâm Khuyết: "..."
Lâm Khuyết quả thật là vô cùng kinh hãi, "Mịa nó! Cô em, lá gan của cô... Thật là không phải lớn bình thường đâu!!!"
Biết hắn là Tư Dạ Hàn còn dám trêu đùa như vậy!
Ngay cả Tạ Chiết Chi cũng đều tỏ vẻ thán phục, lại còn có người quậy hơn cả hắn, mà người kia còn là một cô em gái.
Hai người cũng không hề chú ý tới, giờ phút này đáy mắt Tư Dạ Hàn là vẻ ôn nhu lan tràn...
Diệp Oản Oản bạch bạch bạch bước những bước đi có chút vụng về, lại hướng về Tư Dạ Hàn đến gần hơn mấy bước, "Tiểu ca ca, tiểu ca ca! Rốt cuộc có cho ôm hay không! Anh ngược lại phải cho em một câu trả lời nha!"
Tư Dạ Hàn bất đắc dĩ đầy cưng chìu hướng về phía cô bé nhìn một cái, ngay sau đó đưa tay ra, "Qua đây."
Diệp Oản Oản nhất thời sắc mặt vui mừng, bạch bạch bạch liền nhào qua.
Tư Dạ Hàn đem thiếu nữ ôm thật chặt, ngay sau đó cúi người, nhẹ nhàng hôn trên đầu của con gấu một cái.
Bên cạnh, Lâm Khuyết cùng Tạ Chiết Chi đều trợn tròn hai mắt, cái quỷ gì thế này?
"Chửi thề một tiếng, lại thật sự ôm thật sao?" Lâm Khuyết trợn to hai mắt.
Tạ Chiết Chi sờ cằm một cái, đột nhiên lộ ra thần sắc sáng tỏ.
Rõ ràng Tư Dạ Hàn hôn qua một lớp y phục thú nhồi bông, nhưng Diệp Oản Oản lại cảm nhận so với bình thường còn kích thích hơn, trên trán không khỏi có chút nóng lên.
Diệp Oản Oản cười híp mắt hỏi, "Làm sao anh lại biết là em thế?"
Tư Dạ Hàn nhéo “móng vuốt” của nàng một cái, nói có vẻ đương nhiên: "Trừ em ra, ai dám?"
Diệp Oản Oản: "Híc, khục khục khục... Được rồi..."
Thật giống như là không có cách nào phản bác nha...
Tư Dạ Hàn đưa tay ra, đem phần “đầu của gấu” gỡ xuống, một giây kế tiếp, cái đầu nhỏ của Diệp Oản Oản liền lộ ra.
Cô gái cột tóc gọn gàng, cười tươi như hoa, "Em có phải là đặc biệt đáng yêu hay không?"
"Mịa nó! Cô... Diệp Oản Oản!!!"
Một bên nhất thời truyền tới tiếng kêu của Lâm Khuyết.
Giời ạ! Đáng lẽ hắn sớm nên biết! Nguyên lai là nha đầu này...
Tạ Chiết Chi nhìn về phía Lâm Khuyết kinh ngạc đến ngây người, đầy ý vị nói: "Cậu đến bây giờ đã biết, tại sao Cửu ca của cậu đến nay vẫn không cuồng hóa và đồ sát hay chưa?"
Lâm Khuyết: "Biết, quá biết rồi..."
Cái tên nha đầu chết tiệt này cũng quá biết cách dỗ người ta vui vẻ!