--
Sau khi nghe xong cam đoan của nàng, Cung Húc yên lòng cúp điện thoại.
Diệp Oản Oản tiếp tục dành thời gian cho Giang Yên Nhiên, bàn bạc kịch bản.
Lần thử vai lần này quy tụ những sinh viên ngành điện ảnh và truyền hình ưu tú nhất ở các trường Đại học và Cao đẳng ở Đế Đô, sự cạnh tranh quả thật rất kịch liệt.
Giang Yên Nhiên mặc dù có thành tích vô cùng ưu tú ở trường, nhưng so với những sinh viên đã sớm xuất đạo và nổi tiếng, phương diện này đem lại ưu thế cũng không lớn.
Chỉ trong một hồi ngắn ngủi, Diệp Oản Oản đã gặp hết thảy những người mới mà Hoàn Cầu và Hoàng Thiên đào được, thậm chí còn thấy được bóng người của Lương Thi Hàm.
Lương Thi Hàm đã thông qua quan hệ với Lương Mỹ Huyên và Diệp Y Y để ký hợp đồng với Hoàng Thiên Giải Trí.
Trong đám người, ánh mắt Lương Thi Hàm liếc xéo qua nhìn về phía Diệp Oản Oản, nhất thời trợn to hai mắt, ngay sau đó thần sắc cao ngạo cất bước đi tới, mặt đầy vẻ giễu cợt mở miệng, "Yo, ta thấy được ai này! Diệp Oản Oản! Ngươi sẽ không phải là cũng tới thử vai đấy chứ?"
Bởi vì Diệp Oản Oản hôm nay sau khi theo Giang Yên Nhiên thử vai xong còn phải quay về trường nhận bằng tốt nghiệp, nên để cho tiện, nàng cũng đã mặc sẵn nữ trang.
"Hừ, thật là không biết tự lượng sức mình, ngươi cho rằng là chỉ cần xinh đẹp liền có thể lăn lộn trong nghề này sao? Đây chính là bộ phim của đạo diễn Bồng Viễn Hồ đấy! Bằng vào nhà ngươi mà cũng dám tới thử vai!" Lương Thi Hàm nói liên tù tì, thấy Diệp Oản Oản không nói lời nào, giận đến giậm chân, "Này, tại sao ngươi lại không nói lời nào?"
Diệp Oản Oản lúc này mới nhíu mày, hướng về Lương Thi Hàm nhìn sang: "Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể nghe hiểu tiếng người."
"Ngươi!" Lương Thi Hàm nổi dóa, "Đều tại ngươi, làm hại Mỹ Huyên cô cô bị trách phạt! Bất quá Diệp Oản Oản ngươi chớ vội đắc ý, cái tiểu công ty vớ vẩn của anh ngươi sớm muộn cũng sẽ mau chóng sập tiệm!"
Diệp Oản Oản không thèm để ý đến cái con não tàn này.
Gia đình cậu nàng là tuy là người một nhà, nhưng lại đem con gái của tiểu tam Lương Mỹ Huyên xem như thân nhân; lại còn bỏ đá xuống giếng đối với cha mẹ của bọn họ - những người đã từng chân chính giúp đỡ chúng. Nàng cũng đã sớm không còn coi bọn họ là người thân.
Ở bên cạnh, Giang Yên Nhiên tức giận đứng bật dậy, "Cô nghĩ cô là ai? Sao lại ăn nói khó nghe như vậy!? Oản Oản là theo tôi tới thử kính."
Lương Thi Hàm hừ lạnh một tiếng lườm, "Tôi là cháu gái gọi phu nhân Tổng Giám Đốc tập đoàn Diệp thị là cô cô, là biểu muội của Tổng thanh tra mảng Kinh tế - Nghệ sĩ của Hoàng Thiên Giải Trí Diệp Y Y. Vai diễn này khẳng định là của tôi, Giang đại mỹ nữ, tôi thấy cô vẫn nên là tiết kiệm thời gian, sớm về nhà đi!"
Lương Thi Hàm nói xong, đắc ý xoay người rời đi.
Bên cạnh, những sinh viên tới thử vai như chúng tinh củng nguyệt, vây quanh nàng ta hàn huyên đủ loại để lấy lòng…
Giang Yên Nhiên cau mày, "Cô ta chính là người biểu muội kia của cậu sao?"
"Không cần phải để ý đến nó, cứ chuyên tâm chuẩn bị thử vai. Mình đã tính toán một chút, có một số phân cảnh có độ khả thi lớn sẽ được yêu cầu, cậu tập trung chú ý nhiều hơn một chút ở……" Diệp Oản Oản nói xong, chỉ chỉ vào một vài chỗ trong tập tài liệu mà nàng đã chỉnh sửa cẩn thận.
Giang Yên Nhiên mặc dù tức giận, nhưng vẫn tập trung sự chú ý, bắt đầu nghe Diệp Oản Oản trao đổi kịch bản.
Nàng nhất định phải đem lại mặt mũi cho Diệp Oản Oản!
Rất nhanh, buổi thử vai bắt đầu, nhân viên hỗ trợ để cho mọi người rút số thứ tự để thử vai.
Bởi vì những người không phận sự không thể đi vào trong, cho nên Diệp Oản Oản chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Những sinh viên thử vai lần lượt từ bên trong đi ra, cơ hồ tất cả mọi người đều ủ rũ cúi đầu, có vẻ cũng không mấy thuận lợi.
Đại khái sau nửa giờ, Lương Thi Hàm đã từ bên trong đi ra, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý như đã nắm chắc trong tay, trước khi đi còn khiêu khích nhìn Diệp Oản Oản một cái: "Nghe nói anh ngươi còn trông cậy vào việc dùng 《 Sinh Tử Một Đường 》 để đoạt giải thưởng Kim Lan đấy? Thật là ngại quá, vô luận là danh hiệu nam chính hay nữ chính xuất sắc nhất giải thưởng Kim Lan lần này, chỉ sợ là không có duyên với các ngươi rồi!"
Diệp Oản Oản nhìn theo bóng lưng Lương Thi Hàm đắc ý rời đi, khóe miệng không dễ dàng phát giác cười cười, không có duyên với bọn họ sao?
Vậy thì mỏi mắt chờ mong rồi…