Editor: Hyna Nguyễn
"Không... Không cần cám ơn! Thật ra thì anh chính là rảnh rỗi không có việc gì chỉ tùy tiện mua một chút thôi! " Sở Phong nói xong, vội vàng nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói, "Oản Oản, chị cũng chọn đi!"
Tiếng gọi "chị" này thật là trơn tru, miệng của hắn rất ngọt nha.
Diệp Oản Oản hưởng thụ mà ngoắc ngoắc môi, "Vậy chị đây sẽ không khách khí nữa!"
Ba người thật vui vẻ mà chia nhau dùng bữa ăn sáng, hoàn toàn đem Tống Tử Hàng bên cạnh bỏ quên.
Tống Tử Hàng gắt gao bóp lấy túi nylon trong tay, thật là cảm giác chịu đến trước đó chưa từng có qua nhục nhã, mặt đầy âm vụ vẻ giận, "Giang Yên Nhiên! Coi như tôi đã nhìn lầm người đi, thật không nhìn ra, cô lại là thứ người như vậy, ở ngay trước mặt tôi thể hiện mối tình thắm thiết, sau lưng lại khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt! Tôi nghe Mộng Kỳ nói, cô dọn ra ngoài bây giờ lại cùng cái người xấu xí này ở cùng một cái phòng ngủ, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, Mộng Kỳ ưu tú như vậy thiện lương như vậy làm bạn cùng phòng cô không muốn, lại chạy đi lêu lổng cùng thứ người như vậy, khó trách bây giờ lại trở thành người không biết xấu hổ như vậy!"
Diệp Oản Oản nghe xong rất là buồn cười nhíu mày, lại còn nói Yên Nhiên trêu hoa ghẹo nguyệt?
Sợ rằng rất nhanh hắn sẽ biết, rốt cuộc ai mới thật sự là người trêu hoa ghẹo nguyệt.
Sắc mặt của Giang Yên Nhiên nhất thời trắng nhợt, cô chưa bao giờ nghĩ tới người cô yêu thích nhiều năm như vậy khi vạch mặt nhau lại sẽ ác độc tới mức này, để cho cô khó mà chịu được, hắn không chỉ làm nhục cô mà còn bêu xấu Oản Oản.
Giang Yên Nhiên giận đến phát run cả người đang muốn mở miệng, nam sinh bên cạnh đột nhiên tiến lên một bước, đưa cô che chở ra sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Tử Hàng chằm chằm mở miệng nói, "Loại người vong ân phụ nghĩa cặn bã như ngươi cũng có tư cách nói đến người khác sao? Thành tích của Oản Oản tỷ là số một cả lớp, cấp hạng cũng xa xa ở phía trước, so với người trong miệng người - Đóa Bạch Liên Hoa ưu tú kia tốt hơn nhiều, trình độ rác rưởi của Trầm Mộng Kỳ cũng dám nói là người ưu tú? Ai cho cô ta sự tự tin đó vậy?
Thời điểm Yên Nhiên đối xử với ngươi tốt ngươi không quý trọng, đem điều cô ấy làm thật làm thành chuyện đương nhiên, đem sự thật lòng của cô ấy để dưới đất mà giẫm đạp lên, thậm chí chạy đi cấu kết bạn tốt của cô ấy, ngay trước mặt toàn trường phủ nhận hôn ước cùng cô ấy, bây giờ lại xem như chuyện đương nhiên trách cứ Yên Nhiên không có tiếp tục ngoan ngoãn mặc cho ngươi khi dễ làm nhục, rốt cuộc là ai cho ngươi quyền đó?"
Nghe Sở Phong nói mấy câu như vậy Diệp Oản Oản hơi có chút ngoài ý muốn, không nhìn ra a, tiểu tử này thời điểm đối mặt với Yên Nhiên nói chuyện đều cà lăm nhưng lại còn có một mặt độc mồm độc lưỡi như vậy.
Chỉ thấy Tống Tử Hàng bị hắn mắng mặt đều vặn vẹo, "Ngươi..."
"Ngươi cái gì ngươi! Ngươi mắt chó đui mù cũng không phải những người khác tất cả đều là mù mắt! Ngươi nha ngay cả xách giày cho Yên Nhiên đều không có xứng a! Loại người như ngươi cũng xứng làm nam nhân sao? Ngươi ngay cả người cũng đều không xứng làm! Súc sinh không bằng đồ vật!"
"Phốc... " Diệp Oản Oản nghe xong thật là không nhịn được muốn vỗ tay vỗ tay a.
"Sở Phong! Ngươi tìm chết đi! " Tống Tử Hàng rốt cuộc thẹn quá hóa giận, ném đồ trong tay đi nhào tới.
Sở Phong nhanh chóng đem đồ trên tay buông xuống, cũng nghênh đón, nhưng bởi vì hơi chậm một bước bị một quyền của Tống Tử Hàng đánh vào trên mắt, thân thể lảo đảo mà hướng phía sau thối lui một chút.
Giang Yên Nhiên nhất thời kêu lên một tiếng, "Sở Phong!"
Biểu tình của Diệp Oản Oản ngược lại rất bình tĩnh, trận này thật ra rất đáng giá, hơn nữa vô luận kết quả thắng thua như thế nào thì Sở Phong đều thắng.
Bởi vì người mà Giang Yên Nhiên lo lắng chính là Sở Phong không phải là Tống Tử Hàng.
"Oản Oản, làm sao bây giờ! Tống Tử Hàng hắn từ nhỏ đã luyện qua quyền cước, Sở Phong nhất định sẽ thua thiệt a! " Giang Yên Nhiên lo lắng nói.
Tống Tử Hàng ra tay lại ác độc như vậy, hơn nữa tốc độ rất nhanh, xem tư thế cũng biết quả thật có chút huấn luyện chuyên nghiệp, trong khi nói chuyện Sở Phong đã trúng thêm mấy chiêu.
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, mặc dù để cho Yên Nhiên thương tiếc một chút rất tốt, nhưng bị tên rác rưởi Tống Tử Hàng kia đánh thành đầu heo, thật sự là có chút bực bội.
Nhưng loại sự tình này, các cô là hai cô bé cũng không giúp được a?
Diệp Oản Oản đang suy nghĩ nghĩ biện pháp, đột nhiên phát hiện cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, thời điểm khi cô ngưng thần nhìn hai người bọn họ, nguyên bản động tác của Tống Tử Hàng cực nhanh kia, ở trong mắt cô lại thật giống như đột nhiên biến thành động tác chậm, cô thậm chí có thể dựa vào bản năng phán đoán được Tống Tử Hàng một giây kế tiếp có thể đả kích Sở Phong ở vị trí nào, cũng như vị trí nhược điểm của Tống Tử Hàng...