- --
Trước cửa là những gốc cây khô, trên nhánh cây có những con chim màu đen không biết tên lượn vòng vòng, tòa nhà đen ngòm nhìn qua lâu năm không tu sửa, đã rất lâu không có người ở, lộ ra vẻ lạnh tanh đìu hiu.
Khiến cho nàng có chút để ý chính là, chỗ này nhìn qua... không khỏi có chút cảm giác quen thuộc và thân thiết...
Rất nhanh, Tư Dạ Hàn bế nàng vào trong nhà.
Mặc dù chỗ này từ bên ngoài nhìn qua vừa quạnh quẽ lại cũ nát, bất quá, sau khi đi vào lại như tiến vào một thế giới khác. Bố trí bên trong, ngược lại, vô cùng thư thích, nhìn một cái liền biết ngay có người thường xuyên lau chùi quét dọn.
Diệp Oản Oản mê man để mặc cho Tư Dạ Hàn ẵm mình tiến vào phòng ngủ chính ở lầu hai, ngồi xuống chiếc ghế sa lon nhung mềm mại màu trắng.
"Ngồi yên, đừng động đậy." Sau khi đặt cô gái xuống, Tư Dạ Hàn lập tức nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng xắn ống tay áo của nàng lên, cẩn thận kiểm tra.
"Ồ..." Diệp Oản Oản ngoan ngoãn ngồi, mặc cho anh kiểm tra, tầm mắt chuyển động theo từng động tác của anh.
Chỉ thấy những đường máu vằn vện đan vào nhau kéo dài lên trên khắp cả cánh tay nàng, phỏng chừng tất cả những chỗ khác cũng đều là như vậy...
Trước đó thầy thuốc từng nói, thời điểm phát tác, tơ máu càng nhiều, chứng tỏ sự rung động của trái tim càng lớn, sự khao khát đối với người mình thương cũng càng sâu...
Giờ phút này, những đường tơ máu này của nàng... là vì ai...??
Nghĩ tới đây, ngón tay của Tư Dạ Hàn thoáng siết chặt. Còn đang cố gắng để cho mình ổn định tinh thần, đột nhiên nơi đỉnh đầu anh như có một bóng ma xuất hiện, ngay sau đó một vài sợi tóc đen nhánh xõa xuống, chạm vào cổ và vai anh, khiến anh cảm thấy nhồn nhột.
Tiếp đó, hơi thở của nàng đột nhiên đến gần, một nụ hôn mềm mại và cháy bỏng, cứ như vậy nuốt trọn lấy đôi môi của anh...
Tư Dạ Hàn: "..."
Một nụ hôn đến quá bất ngờ, khiến cho sống lưng Tư Dạ Hàn dựng thẳng tắp lên. Một nụ hôn nhẹ nhàng vô cùng, thoáng cái đã đánh tan toàn bộ sự lo lắng và dòng suy nghĩ của anh đến thất điên bát đảo.
Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, Tư Dạ Hàn ôm lấy đôi vai của nàng, đẩy nàng ra cách xa người mình một chút, "Em..."
Diệp Oản Oản thấy mình bị đẩy ra, nhất thời tỏ vẻ như một thiếu nữ bị trai lừa gạt, "Anh đã đáp ứng...đáp ứng đợi một lát nữa làm lại. Em đã đợi một lúc rồi, đợi rất nhiều lần một-lúc!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Tư Dạ Hàn hít sâu một hơi, mới khiến cho dòng suy nghĩ của mình thoáng ổn định lại một chút, "Oản Oản, em đã nhìn rõ rồi chứ? Anh là ai?"
Diệp Oản Oản: "Tên-Lừa-Đảo!!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản: "Anh đã đáp ứng! Đáp ứng đợi lát nữa!" Ánh mắt Diệp Oản Oản trân trân nhìn chòng chọc người đàn ông trước mặt, vô cùng cố chấp với lời hứa hẹn này.
Tư Dạ Hàn lần nữa hít sâu một hơi, "Oản Oản, có nhớ điều trước đó anh nói với em không? Tình Cổ này cực kỳ phức tạp, nếu như có gì đó sai sót..."
Diệp Oản Oản: "Anh đã đáp ứng đợi lát nữa làm lại!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Tư Dạ Hàn rốt cuộc đã phát hiện ra một chân lý. Xem bộ dáng này, nếu như không “làm lại”, vậy thì cuộc đối thoại này cũng không cần tiếp tục nữa rồi.
Đón lấy con ngươi đầy cố chấp mà trong veo như nước của cô gái, Tư Dạ Hàn nhức đầu day mi tâm một cái, sau đó bàn tay to lớn nhẹ nhàng nâng phía sau ót của nàng, khẽ đặt một nụ hôn ấm áp lên đôi môi nàng...
Vốn chỉ là định trấn an một chút, nhưng khi đụng chạm vào làn da mềm mại, cơ thể đang hừng hực sắc xuân của nàng, gần gũi với nàng như vậy, lý trí anh trong nháy mắt đã...”chào-mi-ta-đi-nhé!”...
Đợi đến khi phản ứng lại, nụ hôn này của anh đã cực kỳ sâu, hoàn toàn không qua loa lấy lệ, mà Diệp Oản Oản không biết từ lúc nào lại có thể đã ngấm ngầm mở tung cổ áo anh ra rồi, nút áo cũng bị nàng bứt đứt mất hai chiếc, cổ áo bị kéo đến xộc xệch...