---
Lúc này, khu khách quý, Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức. Dựa theo tình hình hôm nay mà nói, chính mình có phải là... là nên đi giúp Kỷ Tu Nhiễm hay không?
Trên danh nghĩa, mình là vị hôn thê của Kỷ Tu Nhiễm, mặc kệ là âm thầm hay là công khai. Tuy chuyện này không có quan hệ gì với nàng, là chuyện của Tóc Húi Cua ca, nhưng bây giờ thân phận của nàng, còn không phải là Tóc Húi Cua ca sao...
Nếu như mình không đi giúp Kỷ Tu Nhiễm mà nói, có phải có chút khó ăn nói…
Nhưng mà, loại cường giả có cấp bậc như Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ giao thủ, nàng đi lên phỏng chừng cũng chỉ là làm màu mà thôi. Nếu nói là can ngăn... dường như không quá thực tế! Nàng hẳn là nên giả điếc ngó lơ, lặng im quan sát thì tốt hơn!
Trong đám người, Nhiếp Linh Lung mặt không cảm xúc, một đôi con ngươi lãnh đạm quét qua toàn trường.
Yến hội Thẩm gia lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Kỷ Hoàng và vị thủ lĩnh của một trong ba thế lực nòng cốt của Tội Vực trong truyền thuyết kia, Tu La Chủ, lại có thể đánh nhau…
"Linh Lung... Cô muốn xưng bá Độc Lập Châu, con ả Diệp Oản Oản đó, nhất định phải chết!"
Giờ phút này, "Nhiếp Vô Ưu" đứng ở trước người Nhiếp Linh Lung, thấp giọng nói.
Nhiếp Linh Lung lườm "Nhiếp Vô Ưu" một cái: "Cô cho là, thứ phế vật đó, có thể ngăn tôi sao?"
Nghe câu này, "Nhiếp Vô Ưu" như có điều gì suy nghĩ.
Dã tâm của Nhiếp Linh Lung, "Nhiếp Vô Ưu" hết sức rõ ràng. Cô ta muốn xưng bá toàn bộ Độc Lập Châu, đem hết thảy tất cả giẫm đạp ở dưới chân mình!
"Tôi đột nhiên có cảm giác, sau khi Nhiếp Vô Ưu mất trí nhớ, cuộc sống vô cùng thê thảm, giống như một “tên hề” sống trên cõi đời này. Mà chúng ta, trong lúc rảnh rỗi, nhìn “tên hề” này vụng về biểu diễn, há chẳng phải là cảnh đẹp ý vui?" Bỗng nhiên, Nhiếp Vô Ưu thấp giọng cười một tiếng: "Cô nói xem, cứ như vậy nhìn cô ta sống mà mất đi hoàn toàn trí nhớ, sống thay cho người khác, so với tử vong, không phải là càng thêm thú vị sao?"
"Linh Lung, cô không phải là muốn giết chết cô ta sao?"
"Nhiếp Vô Ưu" mở miệng hỏi.
Nhiếp Linh Lung cười lạnh một tiếng: "Nhiếp Vô Ưu, cô ta đủ tư cách để khiến tôi quan tâm sao? Hoặc là nói, cô ta đủ tư cách, để cho tôi ra tay sao?"
Còn không đợi "Nhiếp Vô Ưu" mở miệng, Nhiếp Linh Lung lại nói: "Chớ nói chi bây giờ cô ta mất đi ký ức, cho dù có khôi phục lại ký ức, Nhiếp Vô Ưu... trong mắt tôi, cái gì cũng không phải."
"A... Đó là tất nhiên! Nhiếp Vô Ưu, ả ta thì tính là cái thứ gì, căn bản là không đáng giá để Linh Lung cô đặt vào trong mắt."
"Nhiếp Vô Ưu" cười lạnh nói.
Bây giờ Nhiếp Linh Lung, rốt cuộc khủng bố đến mức nào, Nhiếp gia không biết, Độc Lập Châu không biết, nhưng trong lòng nàng thì lại biết được rõ ràng nhất.
Chỉ bất quá, Nhiếp Linh Lung cho rằng con ả Diệp Oản Oản đó không đủ để lọt vào mắt của nàng. Nhưng "Nhiếp Vô Ưu" lại muốn khiến cho Diệp Oản Oản chết không có chỗ chôn mới hả dạ.
Thân phận của nàng bây giờ, mới là Nhiếp Vô Ưu. Hết thảy của Nhiếp Vô Ưu, đều là thuộc về nàng. Bao gồm cả... Kỷ Tu Nhiễm!
Cái con ả Diệp Oản Oản đó, không có tư cách lấy được sự xem trọng của Kỷ Tu Nhiễm, càng không có tư cách cùng Kỷ Tu Nhiễm thân cận chút nào. Ả ta thậm chí không có tư cách bước vào Nhiếp gia nửa bước!
"A..."
"Nhiếp Vô Ưu" nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản ở khu khách quý, khóe miệng hơi hơi dương lên, nở một nụ cười lạnh như băng. Ả ta thật đúng là tự đem chính mình xem như Không Sợ Minh Chủ rồi sao...?
Để cho ả ta tiếp tục nhảy nhót một hai ngày, thì cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Chờ sau khi yến hội kết thúc, nàng liền tự mình phái người đi đến Không Sợ Minh, vạch trần thân phận của Diệp Oản Oản. Đến lúc đó, căn bản không cần nàng động thủ, nàng liền muốn nhìn một chút, con ả Diệp Oản Oản đó, sẽ chết thê thảm đến dường nào!
Còn không đợi "Nhiếp Vô Ưu" suy nghĩ nhiều, phía trước đã nổ vang tiếng đối chưởng kịch liệt.
Chỉ thấy, ngay phía trước, màn giao thủ của Kỷ Hoàng và Tu La Chủ còn chưa dừng lại, vẫn đang tiếp tục.