- --
Cô bé này tướng mạo xinh đẹp đến tột độ, nhưng tính cách lại tựa hồ như cao lãnh vạn phần. Trừ cha của mình, xem thường bất luận kẻ nào...
Cũng còn may mới vừa rồi bà không có hành động thiếu suy nghĩ! Chỉ bất quá, Ân Duyệt Dung vẫn còn nghi vấn trong lòng. Ở trên đời này, làm sao sẽ có thể có hai người với tướng mạo tương tự như thế?
Chẳng lẽ, trong chuyện này có chút cổ quái? Cô bé này, rốt cuộc có phải là con gái của Dịch hội trưởng hay không, hay nói cách khác, cô ấy là Nhiếp Vô Ưu...
"Cha!"
Rất nhanh, thiếu nữ đi lên đài, vòng qua cánh tay của Dịch Linh Quân, lúc này vẻ lạnh lùng trong mắt mới tản đi một chút, trở nên nhu hòa hơn.
"Con gái ngoan, giới thiệu chính mình cùng mọi người một chút đi." Dịch Linh Quân cười nói.
Nghe vậy, cô gái liếc nhìn mọi người một cái, có chút ấm ức nói: "Cha, con nghĩ, chuyện này dường như cũng không cần thiết gì. Tiền đề để giới thiệu chính mình, là có người quen biết mà con muốn kết giao. Nhưng cha, thật xin lỗi, trước mắt con còn chưa phát hiện được người như vậy."
"Vân Mạc, đừng không hiểu chuyện như vậy." Dịch Linh Quân.
Gương mặt cô gái càng thêm lạnh lùng: "Cha, hẳn cha cũng biết, từ nhỏ tới lớn, cho tới bây giờ con cũng chưa từng hiểu chuyện."
"Hic, các vị, hết sức xin lỗi, con gái bảo bối này của tôi, được nuông chiều từ bé. Đối mặt với loại sự kiện thế này, có khả năng còn chưa được quen cho lắm, hy vọng mọi người bỏ qua cho." Thần sắc Dịch Linh Quân có chút bất đắc dĩ, nhưng trong con ngươi lại không có chút trách cứ nào.
Nghe tiếng, một vị cao tầng lắc đầu liên tục, lập tức vội vàng mở miệng cười nói: "Dịch hội trưởng nói gì vậy, Vân Mạc tiểu thư khí chất bất phàm, tác phong làm việc lại càng không giống người bình thường, có cá tính của riêng mình. Bây giờ, có thể có được một cô con gái có chủ kiến của riêng mình như vậy, thật sự là rất hiếm thấy!"
"Đúng đúng đúng, Quản lý Cao nói đúng! Tôi cho là, loại tính cách này, nhất định là thiết diện vô tư, vô cùng thích hợp gia nhập Trọng Tài Hội chúng ta, đảm nhiệm chức vụ trọng yếu!"
...
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi quản lý đều rối rít phụ họa ca tụng.
Những ánh mắt vốn toàn bộ đều tập trung ở trên người Tần Hi Viện cũng lập tức rút đi, như thể dịch chuyển tức thời vậy.
Có một vị quản lý tuổi tác tương đối lớn, giống như lơ đãng hỏi một câu, "Hội trưởng, lệnh thiên kim ưu tú như thế, chắc hẳn nhất định là hoa đã có chủ chứ?"
Những người bên cạnh cũng hùa theo, "Ai dà, cũng không biết là ai có cái phúc khí đó, có thể được Dịch tiểu thư coi trọng!"
Dịch Linh Quân quay sang nhìn con gái bên cạnh mình một cái, mở miệng nói, "Ha ha, tôi thật sự rất hi vọng có thể có một người bên cạnh quan tâm chăm sóc cho con bé. Chỉ tiếc, vẫn chưa gặp được người yêu thích."
Nói bóng gió, chính là đang ế chèo queo, chưa có bạn trai đúng không?
Thiên kim của Dịch hội trưởng, con gái bảo bối duy nhất của Dịch hội trưởng, vậy mà lại có thể vẫn còn độc thân!
Nghe được tin tức này, nhất thời ánh mắt không ít người đều sáng lên.
Mà đối mặt với sự quan tâm và lấy lòng của mọi người, từ đầu tới cuối Diệp Oản Oản đều để một vẻ mặt không để bất cứ ai trong mắt.
Chẳng qua là, Dịch Linh Quân ở cách nàng rất gần, cho nên không hề bỏ lỡ một “động tác nhỏ” của nàng.
Dịch Linh Quân ho nhẹ một tiếng, vừa cùng mọi người hàn huyên, vừa ung dung thản nhiên mà tiến tới bên tai Diệp Oản Oản, hạ thấp giọng nhắc nhở một câu, "Con gái ngoan, thu liễm một chút!"
Diệp Oản Oản: "Thu liễm cái gì?"
Dịch Linh Quân: "Ánh mắt con nhìn Quản lý Tư."
Diệp Oản Oản: "Con nhìn người đàn ông của mình thì đã sao?"
Dịch Linh Quân: "Nhìn nữa là rớt com lê đó!"
Diệp Oản Oản: "Yên tâm, không rớt được, dầu gì số com lê cũng đủ để chứa đầy một tủ quần áo, chớ xem thường con có được không!"
Lại nói, cũng không thể trách nàng được, thật sự là không có cách nào mà!! Hôm nay Tư Dạ Hàn thật sự là quá đẹp trai rồi!
Đại khái bởi vì buổi dạ hội hôm nay tương đối quan trọng, Tư Dạ Hàn mặc một thân âu phục xa hoa hiếm thấy, vẻ mệt mỏi trên gương mặt khiến cho nàng đau lòng kia, không chỉ không hề ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của anh, mà ngược lại càng khiến cho anh có thêm một tầng cám dỗ...