Beta: Đức Uy - VietWriter
---
Mấy ngày trôi qua, Diệp Oản Oản vô cùng cẩn thận.
Nhưng mà, trong vài ngày này, Võ Đạo Liên Minh Công Hội lại không có bất kỳ hành động dị thường gì, căn bản không giống như Diệp Oản Oản dự đoán, sẽ điều động số lượng lớn nhân lực tới tiêu diệt Không Sợ Minh, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Võ Đạo Liên Minh Công Hội không có chút dị thường nào, đối với Diệp Oản Oản mà nói, chính là điểm khác thường lớn nhất.
Bọn họ đánh chết Kim trưởng lão, sau đó đối với Không Sợ Minh bỏ mặc không quan tâm. Dựa theo logic bình thường, làm sao lại có thể như vậy được!
Đối với tác phong làm việc của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, Diệp Oản Oản hoàn toàn không đoán ra. Nhưng bất luận như thế nào, lần này Võ Đạo Liên Minh Công Hội không tới gây sự với Không Sợ Minh, chính là điều không thể nào tốt hơn.
Diệp Oản Oản cũng không hoàn toàn buông lỏng, tăng cường phòng bị cho Không Sợ Minh, hơn nữa cũng để lại nhiều tai mắt ở khu vực xung quanh Võ Đạo Liên Minh Công Hội. Chỉ cần Võ Đạo Liên Minh Công Hội muốn ra tay với Không Sợ Minh, bọn họ sẽ biết được ngay lập tức.
Hôm đó, Diệp Oản Oản để người thông báo đến Kỷ Tu Nhiễm, hẹn Kỷ Tu Nhiễm ăn cơm.
Hẹn Kỷ Tu Nhiễm dĩ nhiên là không có ý tứ gì khác, chẳng qua Diệp Oản Oản cho là, Kỷ Tu Nhiễm tất nhiên biết được sự thật mình là Nhiếp Vô Ưu. Cho nên, nàng muốn từ trong miệng của Kỷ Tu Nhiễm, biết được chút gì đó, hoặc ít nhất cũng hỏi cho rõ ràng.
Lần ăn cơm cùng Kỷ Tu Nhiễm này, Diệp Oản Oản có thể nói là đã cẩn thận lại càng thêm cẩn thận. Vạn nhất bị Tư Dạ Hàn biết... thì sẽ không biết phải giải thích thế nào.
Tối đó, trong căn phòng riêng sang trọng của một quán rượu nào đó.
Bắc Đẩu và Thất Tinh canh ở bên ngoài, trong phòng chỉ có Kỷ Tu Nhiễm và Diệp Oản Oản.
Trên mặt chàng trai từ đầu đến cuối vẫn là nụ cười như gió xuân kia, con ngươi thâm thúy nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau một hồi lâu mới nhìn về phía Diệp Oản Oản, khẽ mỉm cười nói: "Nghe nói, em đi nhổ tóc của Tu La Chủ, hơn nữa cũng đã hoàn thành nhiệm vụ cấp S+ của học viện Xích Diễm?"
Diệp Oản Oản: "..." Làm sao lại cảm giác bị thẩm vấn?
Nàng biết ngay mà! Cung lão nhất định sẽ đi khắp nơi khoe khoang, mà đối tượng để khoe chắc chắn sẽ không thể thiếu Kỷ Tu Nhiễm được!
"Híc, nhờ vận khí mà thôi…" Diệp Oản Oản nói.
"Chỉ là nhờ vận khí thôi sao?" Kỷ Tu Nhiễm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Tóc kia, hẳn là chính Tu La Chủ tự nhổ cho em. Còn hàng hóa, chỉ sợ cũng do chính Tu La Chủ vận chuyển giúp?"
Diệp Oản Oản bị hỏi tới cứng họng, trong khi Kỷ Tu Nhiễm ngược lại cũng không có ý tứ đào sâu thêm, cười nhạt nói, "Tạm thời khoan đề cập đến chuyện đó, trước tiên nói một chút, tối nay em tìm anh là có chuyện gì?"
Cuối cùng cũng trở về vấn đề chính...
"Thật ra thì anh đã biết Nhiếp Vô Ưu tại Nhiếp Gia đó là giả, đúng không?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm, chậm rãi nói.
"Ồ?"
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Oản Oản, Kỷ Tu Nhiễm nhất thời cảm thấy hứng thú, không ngừng đánh giá Diệp Oản Oản.
"Có thể nói một chút, anh đã biết được những gì hay không?" Diệp Oản Oản cau mày lên tiếng.
"Ví dụ như...?" Kỷ Tu Nhiễm cười khẽ.
"Thân phận của tôi!" Diệp Oản Oản đi thẳng vào vấn đề.
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, Kỷ Tu Nhiễm lại trầm mặc trong chốc lát.
"Bây giờ, hẳn anh nên gọi em là Tiểu Phong, hay là Vô Ưu?" Rất nhanh, Kỷ Tu Nhiễm nói một câu đầy thâm ý.
"Quả nhiên anh đã biết tôi là Nhiếp Vô Ưu..." Diệp Oản Oản hít sâu một hơi.
"Nữ lớn mười tám biến! Quả thực, so với Vô Ưu năm đó, tính cách, mặt mũi và dáng người của em, khác nhau một trời một vực. Ngay cả anh, cũng suýt nữa không thể nhận ra." Kỷ Tu Nhiễm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Bất quá, hôm nay em hẹn anh ra đây hỏi những thứ này, có thể thấy, trí nhớ của em vẫn còn chưa khôi phục!"
"Nếu anh đã sớm biết thân phận của tôi, tại sao không nói rõ?" Diệp Oản Oản có chút khó hiểu.
"Thứ nhất, trí nhớ của em đã bị ký ức bao trùm xóa sạch, coi như là anh có nói, em sẽ tin sao? Thứ hai, là anh nói rõ sẽ tốt hơn, hay là để em tự mình nhớ lại sẽ tốt hơn?" Kỷ Tu Nhiễm lại nói.
"Nói cách khác, anh để cho tôi tới học tại học viện Xích Diễm, là vì biết năng lực của viện trưởng Xích Diễm, căn bản không phải là muốn để cho tôi đi rèn luyện, mà là muốn giúp tôi khôi phục ký ức..." Diệp Oản Oản kết luận sau một hồi trầm tư.
Lúc này, khóe miệng Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười: “Em năm đó, đúng là không được thông minh như vậy."
Tuy rằng bị Kỷ Tu Nhiễm trêu chọc, Diệp Oản Oản cũng không ngại. Nếu như không có Kỷ Tu Nhiễm, sau khi mình tới Độc Lập Châu, chỉ sợ rất khó ứng phó. Quả thực, bây giờ suy nghĩ lại một chút, tại Độc Lập Châu, Kỷ Tu Nhiễm đã giúp nàng quá nhiều.