---
"Minh chủ, tôi đã sớm sắp xếp cho bọn họ đi về trước." Tam trưởng lão tiến lên, vội vàng trả lời: "Bọn họ rời khỏi Độc Lập Châu quá lâu, đều rất nhớ nhà, trạng thái của mọi người đều không được tốt cho lắm. Cho nên..."
"Không tệ." Diệp Oản Oản gật đầu.
Thấy vậy, Tam trưởng lão khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Đại trưởng lão bên cạnh, thần sắc có chút khiêu khích.
...
Sân bay Độc Lập Châu.
Máy bay vững vàng hạ cánh, chuyển chừng mấy chuyến bay, lại đi hai chuyến thuyền, đoàn người Diệp Oản Oản rốt cuộc về tới Độc Lập Châu.
Vừa về tới Độc Lập Châu, Diệp Oản Oản lập tức bung xõa, quăng sạch kính râm, khẩu trang, cùng với áo khoác đen cao cấp được chế tác riêng sang một bên, tháo dây chuyền, trang sức nhãn hiệu nổi tiếng xuống, mặc lại bộ đồ thể thao rộng thùng thình, chuyên dùng để luyện võ, đánh nhau; loại đồ thông thường nhất của Độc Lập Châu, giày cũng trực tiếp được đổi thành dép lào.
Hi, cảm giác không phải mang đủ các loại bao bịt để tránh né các loại fan cũng như phóng viên thật là thoải mái.
Lúc ở Hoa quốc, nàng còn phải giữ hình tượng trước mặt các fan cũng như các nghệ sĩ của mình nữa đấy!
Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản không khỏi có chút thoải mái, khẽ mỉm cười.
Nhớ năm đó, lúc nàng mới vừa đến Độc Lập Châu, quả thực là nơm nớp lo sợ, như đi trên một lớp băng mỏng. Từ áo cơm cho đến ngủ nghỉ, thậm chí ngay cả nói một câu đều phải cẩn thận cân nhắc.
Bây giờ, bất quá chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nàng đã từ một người ngoại lai lén lút, trở nên dần dần thích ứng với cuộc sống ở nơi này, thậm chí bắt đầu lên như diều gặp gió.
Quả nhiên, dù cho là ký ức bị sửa đổi, thứ trong cốt tủy, cũng không cách nào thay đổi.
Cùng lúc đó, trụ sở chính A Tu La.
Lâm Khuyết vừa nhàn nhã ngồi trên ghế mây ngoài vườn hoa uống trà, vừa nói với người đàn ông đang xem tài liệu ở bên cạnh, "Ai nha, thật là không dễ dàng, không dễ dàng! Chúc mừng Cửu ca, cuối cùng cũng đã giải quyết xong được nha đầu kia rồi!"
Vốn còn tưởng rằng phải hao tâm tổn huyết một phen, không nghĩ tới, Cửu ca chỉ cần lộ mặt ra là đã giải quyết xong rồi!
Lâm Khuyết dùng chân chó vuốt mông ngựa, "Vẫn là Cửu ca lợi hại, chỉ cần anh ra tay, là gạo xay ra thóc, còn cóc biến thành nòng nọc. Nha đầu cứng đầu kia, nói gì nghe nấy!"
Trước khi bọn họ đi, đã gọi điện cho Diệp Oản Oản xác nhận lại một lần. Sau khi xác định rằng nàng sẽ không rời khỏi Hoa quốc, lúc này mới yên tâm rời đi.
Tư Dạ Hàn nhìn về phía Lâm Khuyết một cái, hiển nhiên là tâm tình không tệ.
"Thông báo cho Khương Viêm, triệu tập thủ lĩnh các phân bộ, buổi chiều họp." Tư Dạ Hàn dặn dò.
Lâm Khuyết than thở, "Lần này anh làm việc đúng là liều mạng, không ngừng không nghỉ, một ngày chỉ ngủ 2, 3 tiếng. Anh muốn tu tiên hay sao vậy?"
Đột nhiên lại nhớ nha đầu kia rồi! Lúc đó, ít nhất còn có người dám đè anh ta xuống, bắt đi ngủ…
...
Đoàn người Diệp Oản Oản đi theo lối đi đặc thù, rất nhanh đã ra khỏi cửa của phòng khách tại sân bay.
"Hic, đệ còn chưa chơi chán đây, đã trở về nhanh như vậy!" Bắc Đẩu mặt đầy tiếc nuối lầu bầu.
Thất Tinh lườm Bắc Đẩu một cái, không thèm để ý đến hắn, đã bắt đầu nhanh chóng báo cáo về tình hình gần đây của Không Sợ Minh, cùng với sắp xếp lịch trình trong thời gian sắp tới cho Diệp Oản Oản nghe.
"Ừm ừm ừm..." Diệp Oản Oản mới vừa tỉnh ngủ ở trên máy bay, còn có chút mơ hồ, day day thái dương, không tình nguyện nghe báo cáo, "Được rồi, tốt rồi, biết rồi! Đúng rồi, Thất Tinh, chuyện liên quan tới Kỷ Hoàng tôi bảo cậu điều tra, đến đâu rồi?"
Lần này trở về Hoa quốc, chủ yếu là vì anh và cha, cùng với điều tra hành tung của Tư Dạ Hàn, nhiệm vụ học viện chỉ hoàn thành một nhiệm vụ cấp A – diệt lính đánh thuê đào ngũ, thu được 5.000 điểm cống hiến.
Lần trước, tỷ thí tại học viện Xích Diễm, nàng sáng tạo ra kỷ lục, giành được 5.000 điểm cống hiến, giành giải nhất cuộc tỷ thí võ thuật thu được 10.000 điểm cống hiến, đồng thời hoàn thành 2 nhiệm vụ cấp A, được thêm 10.000 điểm nữa. Tổng cộng đã lấy được 25.000 điểm cống hiến vinh dự.