---
"Đây không phải là Diệp Bạch của Chư Thần Thời Đại sao?"
Bỗng nhiên, một cô gái ôm một cặp văn kiện từ phía sau đi tới. Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, sau một thoáng quan sát, nhất thời vừa cười vừa nói.
"Ồ, hết sức xin lỗi, trước tiên tôi tự giới thiệu một chút, tôi là trợ lý của Phó Minh Hi." Thấy đám người Bắc Đẩu đều nhìn mình chằm chằm, cô gái tiếp tục mở miệng nói.
"Chị Macy, mấy người này nhất định muốn gặp Chu tổng. Nhưng chúng tôi mới vừa liên lạc qua với Chu tổng bên kia, Chu tổng nói hôm nay căn bản cũng không có hẹn trước gì cả. Cho nên..."
Nghe tiếng, cô gái cười lạnh một tiếng: "Không phải là thứ a miêu a cẩu gì đều có thể vào Tinh Thần Giải Trí, biết chưa?"
Mấy gã nhân viên lập tức gật đầu, một người trong đó nói: "Đó là đương nhiên... Chị Macy yên tâm, có chúng tôi ở chỗ này, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay lọt vào..."
"Con bà nó, ngươi nói ai là a miêu a cẩu?" Bắc Đẩu chỉ vào con ả Macy, sắc mặt đầy vẻ không vui.
Lúc này, cô gái lườm Bắc Đẩu một cái, rồi lại nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Làm sao? Diệp Bạch, thu nhận mấy người như vậy, sau đó muốn đông sơn tái khởi sao...
Tôi nghe Giai Văn nói cô nuốt vốn của Chư Thần Giải Trí, sau đó chạy trốn rồi, chẳng lẽ đã xài hết tiền rồi?"
Nhắc tới Diêu Giai Văn, Diệp Oản Oản lúc này mới hiểu được, khó trách nữ nhân này lại chĩa mũi dùi vào mình như vậy, thì ra là có quen biết với Diêu Giai Văn, thoạt nhìn có vẻ quan hệ không tệ.
"Ta hỏi ngươi, ngươi cũng không thèm quan tâm chút nào... Lão tử không có sĩ diện sao?" Bỗng nhiên, Bắc Đẩu nhất thời giận dữ, dùng ngón tay hất văng cái mũ của cô gái.
"Tìm chết!"
Thấy vậy, ả ta giận tím mặt, lập tức quát lên với đám nhân viên: "Bọn chúng tới để gây chuyện, đánh cho tôi... Đánh thật mạnh vào!"
Ả ta vừa ra lệnh một tiếng, mấy gã nhân viên nhanh chóng tiến lên, lập tức bao vây đám người Thất Tinh và Bắc Đẩu lại.
Cùng lắm chỉ trong thời gian vài hơi thở, mấy gã nhân viên đã nằm bẹp trên mặt đất, ai nấy đều sưng mặt sưng mũi, trong miệng truyền ra tiếng cầu xin tha thứ và rên rỉ vì đau đớn.
Bắc Đẩu phủi tay một cái, rồi lại dùng một tay xách con ả đàn bà đang đứng há hốc mồm kia lên, nhanh chân đi vào bên trong Tinh Thần Giải Trí.
Rất nhanh, đám người Diệp Oản Oản đi vào trong văn phòng cao ốc của Tinh Thần Giải Trí.
Mới vừa vào cao ốc, mọi người liền bị hơn chục tên bảo vệ bao vây tầng tầng.
"Phó thiếu, cứu tôi!"
Nhìn thấy Phó Minh Hi đi tới, nữ nhân lớn tiếng kêu cứu.
Còn không đợi Phó Minh Hi mở miệng, một người đàn ông trung niên khoảng chừng 40 tuổi, thân hình hơi mập, nhanh chân đi tới.
"Các ngươi là ai, dám đến Tinh Thần Giải Trí gây chuyện?" Gã hơi béo nhìn chằm chằm đám người Bắc Đẩu và Diệp Oản Oản, lớn tiếng quát.
"Chu tổng... Nhanh... Nhanh cứu tôi...!!" Nữ nhân nhìn về phía gã hơi béo kêu cứu.
"Ngươi chính là Chu tổng của phân bộ này?" Đại trưởng lão nhìn chằm chằm gã đàn ông béo, mở miệng hỏi.
"Các ngươi là ai?" Gã đàn ông béo lạnh giọng chất vấn. Đến giờ vẫn chưa bao giờ hắn chứng kiến có người dám đến Tinh Thần Giải Trí làm loạn đâu đấy!
Đại trưởng lão dường như lười tiếp tục nói nhảm cùng với gã ta, trực tiếp gọi điện thoại cho Nhị trưởng lão.
Chỉ chốc lát sau, Đại trưởng lão đem điện thoại ném cho gã hơi béo: "Tự mình nghe!"
Gã hơi béo mặt đầy nghi ngờ, đặt điện thoại di động ở bên tai.
Mấy giây sau, gã hơi béo nhìn về phía Diệp Oản Oản, mặt đầy vẻ chấn động, hơn nữa còn gật đầu liên tục.
"Ha ha ha... Hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm. Trước đó ý tứ của lão bản là để các vị đi đến chi nhánh thứ hai, bên kia đều đã chuẩn bị xong, nhưng mấy vị đã tìm sai chi nhánh rồi... Tôi căn bản là không nhận được tin tức nào cả." Gã đàn ông hơi béo lập tức hướng về Diệp Oản Oản cười nói.
Nghe tiếng, mấy người đồng loạt nhìn về phía Đại trưởng lão. Đại trưởng lão bị nhìn chằm chằm, mặt đầy vẻ lúng túng.