---
Cùng lúc đó, Hoa quốc.
Diệp Oản Oản để cho đám người Hải Địch đi trước hỏi thăm tin tức của Diệp Mộ Phàm cùng cha mình, Diệp Thiệu Đình.
Sáng sớm, Tiểu Loli cùng Hải Địch hai người liền rời khỏi Hồng Hoa Tiểu Lâu, mãi đến buổi trưa, hai người lúc này mới quay trở lại.
"Chủ nhân, có tin tức!"
Hải Địch đầu tiên là nuốt một ngụm nước miếng, chợt đến gần Diệp Oản Oản nói.
"Thế nào?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Hải Địch.
"Chủ nhân, người cô để cho chúng tôi hỏi thăm, đã có tin tức. Khoảng thời gian này, tôi ở chỗ này cũng có không ít bằng hữu. Một người bạn trong đó, đúng lúc phụ trách vụ án lần này. Chứng cớ mặc dù đều rất đầy đủ, nhưng bởi vì quan hệ của Diệp Hồng Duy cùng Đàm Nghệ Lan, lại cộng thêm bản thân vụ án còn có một chút điểm khả nghi, cho nên vụ án này tạm thời hoãn lại, ít nhất nửa năm sau mới có thể mở phiên toà." Hải Địch mở miệng nói.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.
Đúng như Hải Địch nói, camera theo dõi mặc dù cũng được tính là một bộ phận của chứng cứ, nhưng lại không hoàn toàn đầy đủ, có khả năng còn cần thêm một bước điều tra. Mà ông nội cùng bà nội, tự nhiên không hy vọng Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình có chuyện, phải cùng thỏa hiệp với phe của Lương Mỹ Huyên. Mặc dù không biết hai bên đạt được điều kiện như thế nào, nhưng cũng giúp nàng có đầy đủ thời gian.
Đối với Diệp Oản Oản mà nói, đây cũng là một chuyện tốt.
Thật ra thì, nếu ra tay từ trên người Hoàng quản gia và Lương Mỹ Huyên, vô luận dùng thủ đoạn như thế nào, hẳn là cũng có thể lấy được đầy đủ chứng cứ để thả Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm.
Nhưng mà, Lương Mỹ Huyên và Hoàng quản gia lại hết sức cẩn thận, cho dù là thời điểm ở một mình, cũng sẽ không lộ ra chút sơ hở nào. Muốn dùng thủ đoạn bình thường khiến cho Hoàng quản gia cùng Lương Mỹ Huyên thừa nhận, bọn họ mới là chủ mưu, thuê sát thủ, căn bản là không thực tế.
May là thời gian vụ án này bị đưa ra xét xử còn có nửa năm, nàng còn có thời gian.
Trước mắt, không thích hợp để tiếp tục truy đuổi Lương Mỹ Huyên và Hoàng quản gia. Nếu như bứt dây động rừng, muốn tìm cơ hội đột phá, chỉ sợ cũng không còn. Chỉ có thể chờ hai người kia hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
Giai đoạn hiện tại mà nói, Tư gia cũng được, Diệp gia cũng được, đều đã không tha cho nàng. Ở lại Hoa quốc, cũng không tính là một hành động sáng suốt! Nếu không, một khi Tư Minh Lễ bên kia chuẩn bị xuống tay với chính mình, thậm chí có thể sẽ liên lụy đến mẹ Lương Uyển Quân. Rời đi một đoạn thời gian, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Nàng muốn biết được thân thế của mình, giải quyết vấn đề Tư gia cùng Diệp gia, chỉ có thể tìm được Tư Dạ Hàn.
Mà tất cả đầu mối đều chỉ hướng về một chỗ... Độc Lập Châu!
"Chủ nhân, chuyện này ngài định xử lý như thế nào? Có cần chúng tôi làm cái gì đó không?" Khương lão nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng hỏi.
"Tạm thời không cần phải để ý đến!" Diệp Oản Oản yên lặng chốc lát, chợt mở miệng nói: "Tôi có thể sẽ phải rời đi một khoảng thời gian."
"Rời đi?"
Nghe được lời này, ánh mắt Tiểu Loli lóe lên: "Chủ nhân... Chủ nhân, ngài muốn đi đâu?"
"Độc Lập Châu." Diệp Oản Oản ánh mắt kiên định.
Bây giờ, cha Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm bị hãm hại, Tư gia bị Tư Minh Lễ còn có Tần Nhược Hi khống chế, Tư Dạ Hàn mất tích. Nàng chỉ một thân một mình ở lại Hoa quốc, đã không có bất cứ ý nghĩa gì.
Muốn giải quyết hết thảy những thứ trước mắt này, tạm thời trước mắt, chỉ có thể rời khỏi Hoa quốc, trước tiên đi tới Độc Lập Châu, tìm tới Tư Dạ Hàn.
Cha và Diệp Mộ Phàm bên kia, có ông nội bà nội kiềm chế, Diệp Oản Oản hiện tại cũng không cần lo lắng, chỉ có thể trước tiên ủy khuất bọn họ một đoạn thời gian.
Chờ sau khi mình tìm ra được Tư Dạ Hàn, từ Độc Lập Châu trở về, nhất định sẽ giải quyết Hoàng quản gia và Lương Mỹ Huyên, còn trả lại sự trong sạch cho Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm.
Nếu không, hiện tại chính bản thân nàng còn khó bảo toàn, càng không có cách nào đi bảo vệ bọn họ.