---
"Đường Đường..."
Diệp Oản Oản nhìn Đường Đường cách đó không xa, nhẹ giọng mở miệng.
Diệp Oản Oản vừa dứt lời, thần sắc Đường Đường rõ ràng có chút kinh ngạc, chợt, theo bản năng nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Trong phút chốc, vẻ lạnh nhạt trong mắt Đường Đường lại hiện ra một vệt thần sắc khó tin, sau đó, sự kích động và kinh hỉ cùng nhau ùa về.
"Mẹ...?"
Đường Đường nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lập tức đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, quan sát tỉ mỉ, rất sợ mình nhìn lầm rồi.
Nghe Đường Đường nói vậy, "Nhiếp Vô Ưu" sắc mặt âm trầm, mà trong mắt Nhiếp Linh Lung, lại thoáng qua vệt hàn quang.
Đây đúng thật là máu mủ tình thâm! Rõ ràng Nhiếp Vô Ưu chân chính đã mất đi ký ức, Đường Đường cũng không biết cô ta là mẹ của mình, nhưng vẫn có thể thân mật như vậy. Còn đối với người mẹ Nhiếp Vô Ưu giả mạo do chính mình tìm đến, lại lạnh lùng như thế...
"Đường Đường, con gọi bậy bạ gì đó, con gọi ai là mẹ!"
"Nhiếp Vô Ưu" nhìn chằm chằm Đường Đường, chân mày nhíu chặt lại.
Nghe tiếng, Đường Đường liếc mắt lườm "Nhiếp Vô Ưu" một cái đầy lạnh lùng, nhưng rất nhanh liền thu hồi lại ánh mắt, dường như hoàn toàn không có hứng thú muốn phản ứng lại, tất cả tâm tư toàn bộ đều ở trên người Diệp Oản Oản.
"Mẹ... Làm sao mẹ lại đến Độc Lập Châu? Mẹ không phải là đang ở tại Hoa quốc sao?" Đường Đường nhìn Diệp Oản Oản gần trong gang tấc, căn bản là không có cách nào lý giải được.
Khoảng cách giữa Hoa quốc và Độc Lập Châu quá mức xa xôi, người bình thường đối với Độc Lập Châu, căn bản là không quen thuộc. Thậm chí nhiều người ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
Hơn nữa, muốn đi vào Độc Lập Châu, còn bị hạn chế bởi giấy thông hành…
"Đã đến được một khoảng thời gian, trước đó vẫn luôn muốn được gặp Đường Đường, nhưng mà không tiện lắm." Diệp Oản Oản hướng về Đường Đường cười nói.
Nghe được câu này, Đường Đường lắc đầu một cái, nói: "Mẹ, mẹ có thể coi Nhiếp gia như nhà của mình, tùy thời đều có thể đến tìm con..."
Đường Đường nói xong, xoay người nhìn về phía Nhiếp Vô Danh: "Cậu, cậu có ý kiến gì sao?"
"Ồ... Cậu còn chưa nói hết, cậu sợ là việc con chọn lời có vấn đề." Nhiếp Vô Danh nói.
Nghe tiếng, Đường Đường mặt không cảm xúc: "Cậu, cậu xác định sao? Nếu như bà ngoại biết..."
"Ha ha ha!!" Không đợi Đường Đường nói xong, Nhiếp Vô Danh lập tức cười lớn một tiếng: "Tiểu bảo bối, con nhìn con xem, nói cái gì vậy! Oản Oản tại Hoa quốc chiếu cố con lâu như vậy, bây giờ đi tới Độc Lập Châu, dĩ nhiên là nên coi Nhiếp gia như nhà của mình, chuyện này còn cần hỏi sao? Cái đứa nhỏ này... Thật không hiểu chuyện!"
Diệp Oản Oản: "..."
"Đường Đường, đừng không hiểu chuyện như vậy, cô ta không phải là mẹ ngươi, tiếng mẹ không thể kêu loạn." Nhiếp Linh Lung nhìn về phía Đường Đường, mở miệng nói.
"Ta cũng không ngại có nhiều hơn một người mẹ." Đường Đường nói.
"Ngươi không ngại, nhưng mà mẹ của ngươi lại để ý." Nhiếp Linh Lung nói.
"Linh Lung... Chớ nói nữa! Chuyện này đều tại tỷ tỷ. Cũng là bởi vì ban đầu tỷ có chút chuyện ngoài ý muốn, vạn bất đắc dĩ mới rời khỏi nhà, bỏ lại Đường Đường..."
"Nhiếp Vô Ưu" mặt đầy đau lòng, cứ như thể ủy khuất đến tột độ.
"Vô Ưu tỷ, tỷ đừng nói như vậy. Tỷ có nỗi khổ tâm riêng. Huống chi, không phải là tỷ đã trở về rồi sao..." Nhiếp Linh Lung nói.
Nói xong, Nhiếp Linh Lung nhìn về phía Đường Đường: "Đường Đường, chính ngươi nhìn một chút đi! Ngươi làm cho mẹ rất đau lòng!"
Còn không đợi Nhiếp Linh Lung tiếp tục mở miệng nói gì, Nhiếp gia chủ mẫu bỗng nhíu mày lại: "Được rồi, chấm dứt ở đây!"
"Mẹ!" Nhiếp Linh Lung nhìn về phía Nhiếp gia chủ mẫu.
"Oản Oản tại Hoa quốc chăm sóc Đường Đường thời gian lâu như vậy, hai người có cảm tình là chuyện thường tình. Chẳng lẽ, các ngươi hy vọng Đường Đường là một người máu lạnh?" Nhiếp gia chủ mẫu nhìn về phía “Nhiếp Vô Ưu” và Nhiếp Linh Lung nói.