Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Nghe Diệp Oản Oản nói tới cái gọi là lợi thế đó, mọi người trong phòng họp đều hết sức sửng sốt, bao gồm cả khuôn mặt của đương sự Hàn Thiên Vũ cũng không hề bình tĩnh, rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi vốn đang chết lặng mang theo cảm xúc phức tạp, hướng tới phía cậu thanh niên kia nhìn lại.
Chu Văn Bân mặt đầy vẻ khinh thường nói: “Thật là chê cười! Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Sau một lúc hoảng hốt Phí Dương sắc mặt không vui mà mở miệng nói “Chu Văn Bân, lão bản cũng chưa nói cái gì, ngươi ở chỗ này gấp đến độ muốn dậm chân là sao, ông sợ có người giúp Thiên Vũ rửa sạch tội danh sao?”
Chu Văn Bân tức khắc cười lạnh “Phí Dương à, tôi thấy sự chuyên nghiệp tận trách của cậu đã ăn sâu đến tận trong bụng rồi, chuyện này hoàn toàn là bởi vì áp lực của dư luận, ngay cả toàn bộ Hoàn Cầu đều không có năng lực này, chỉ bằng cậu ta sao có thể làm chủ đạo dư luận được? Cậu ta lai cái thứ gì cơ chứ?”
Tuy rằng Chu Văn Bân nói không dễ nghe nhưng Phí Dương cũng biết đó là sự thật không khỏi lâm vào trầm mặc.
Diệp Oản Oản không để ý đến Chu Văn Bân, không nhanh không chậm mà hướng Chu Hồng Quang nói: “Chu tổng, nếu giải trí Hoàn Cầu đã bó tay không có biện pháp vậy tại sao không đánh cuộc một phen?
Nếu thắng, kết quả tự nhiên không cần nhiều lời, nếu thua, cũng đối với Hoàn Cầu không có bất kì loại ảnh hưởng nào không phải sao?”
Chu Hồng Quang trầm ngâm một lát sau đó, rốt cuộc mở miệng nói “Diệp tiên sinh phải không? Tôi mặc kệ ngài là ai, nếu ngài thật sự có thể làm được như lời ngài nói, giải quyết tốt chuyện này, như vậy công ty Hoàn Cầu của chúng ta nhất định sẽ làm được những điều mà ngài muốn, còn nếu ngài tới đây chỉ là muốn quấy rối, như vậy……”
Câu nói kế tiếp Chu Hồng Quang không có nói rõ nhưng bất cứ ai có mặt ở đó đều có thể nhìn ra được ánh mắt cảnh cáo cùng uy hiếp của hắn.
Diệp Oản Oản hơi hơi mỉm cười, dường như hoàn toàn không chú ý tới anh mắt uy hiếp của Chu Hồng Quang đáp lại “Chu tổng luôn là người sảng khoái rõ ràng, điều tôi nói là thật hay là giả, ngài thực mau sẽ biết được kết quả thôi.”
“Nga? Làm sao tôi có thể biết được?” Chu Hồng Quang hơi hơi nhướng mày.
Diệp Oản Oản cười nói: “Trong bảy ngày, tôi nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho Hàn Thiên Vũ.”
“Bảy ngày?” Trên mặt Chu Hồng Quang không khỏi lộ ra một mạt kinh ngạc.
Sắc mặt Chu Văn Bân ở một bên đột biến, thình lình đứng dậy chỉ vào Oản Oản nói: “Vậy chúng tôi lấy cái gì để tạm thời tin cậu, tôi muốn xem cậu làm như thế nào, tôi sẽ đứng đây chống mắt lên coi cậu có đại bản lĩnh gì? Nếu có thể nói rõ mọi chuyện thì cậu đã nói ra hết rồi cần gì ở chỗ này nói gần nói xa? Tôi thấy cậu căn bản là đang mơ tưởng nói chuyện viễn vông mà thôi!”
Dứt lời, Chu Văn Bân lập tức nhìn về phía Chu Hồng Quang nói: “Chu tổng, người này lai lịch không rõ ràng, tuổi còn trẻ như hắn ai mà biết được hắn rốt cuộc là tới đây muốn làm cái gì? Người như vậy sao chúng ta lại có thể dễ dàng tin tưởng lời hắn nói được?”
Chu Hồng Quang khẽ cau mày hắn đang bị một đám người ồn ào vây quang đến chóng mặt nhức đầu, đang ở thời điểm chần chừ, một thanh âm khàn khàn chợt đánh vỡ giờ khắc an tĩnh này.
“Tôi tin.”
Trong phòng họp, tất cả mọi người hơi hơi sửng sốt, lập tức nhìn theo hướng mà thanh âm mới phát ra.
Thật ngạc nhiên……
Người mới mở miệng ra nói là người nãy giờ luôn rũ mắt không nói tiếng nào – Hàn Thiên Vũ.
Hàn Thiên Vũ hơi hơi ngẩng đầu, đôi mắt tiều tụy của Thiên Vũ nhìn thẳng đối điện với hai con mắt sáng như sao của Diệp Oản Oản.
Hắn hít sâu một hơi, đứng dậy, nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng như ngừng lại trên người Chu Hồng Quang.
“Chu tổng, tôi tin cậu ta.”
Tất cả mọi người đều vứt bỏ hắn, nhưng hiện tại lại có một người đứng ra nói muốn đem lại trong sạch cho hắn.
Chu Hồng Quang thần sắc rất là phức tạp, Hàn Thiên Vũ nãy giờ từ đầu đến cuối đều không có mở miệng nói chuyện, đây là lời nói đầu tiên mà Hàn Thiên Vũ nói ra từ lúc cuộc họp này bắt đầu đến giờ.
Chu Hồng Quang thở dài “Cứ như vậyđi, Thiên Vũ, công ty không phải không muốn giúp cậu, nếu vị bằng hữu này thực sự có biện pháp tôi tự nhiên cũng toàn lực giúp đỡ.”
Ngay sau đó, Chu Hồng Quang nhìn về phía thanh niên đang đứng ở một bên nói “Cậu muốn chúng ta làm cái gì?”
Khóe miệng của Oản Oản khẽ nhếch phác ra một tia lạnh lung nói: “Chỉ cần xem diễn mà thôi.”