- --
(vẫn đang trong hồi ức)
Sáng ngày hôm sau.
Thời điểm Diệp Oản Oản tỉnh lại, thấy mình nằm ở trên giường, lại nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh, nàng đã sợ đến ngây người.
Y phục của hai người ném đầy đất, bờ ngực chàng trai trần trụi, mà nàng... đầy bá đạo ôm chặt cứng cánh tay anh ở trong ngực mình, chân còn đang gác ở trên người anh.
Tại sao có thể như vậy!
Diệp Oản Oản giống như sét đánh ngang tai, quả thật là sợ đến ngơ ngơ ngác ngác.
Sau khi ngửi được mùi rượu trên người mình, Diệp Oản Oản lại càng thêm luống cuống.
Xong rồi! Nàng cuối cùng cũng mắc phải sai lầm lớn rồi!
Diệp Oản Oản nhanh chóng lộn một vòng, lăn sang một bên, sau đó lồm cồm bò dậy, ôm lấy chăn, tóc tai rối bời, mặt đầy mộng bức mà ngồi nghệch ở chỗ đó.
Chàng trai bên cạnh tựa hồ bị hành động của nàng đánh thức, gương mặt điển trai khẽ nhíu một cái, ngay sau đó mở mắt ra, nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản bị đôi con ngươi trong vắt thuần khiết vô hại kia nhìn chằm chằm, quả thật là không đất dung thân, muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Em... em... em...chuyện kia..." Bình thường miệng mồm lanh lợi, nhưng giờ phút này ngay cả một câu nói Diệp Oản Oản cũng đều không nói được.
Tư Dạ Hàn khẽ xoa xoa cánh tay bị ôm đến tê cứng của mình, ngay sau đó ngồi dậy, "Tỉnh rồi thì đi đi."
Diệp Oản Oản nghe nói như vậy, nhất thời chợt cảm thấy chạnh lòng, "Anh có ý gì? Mặc dù... Mặc dù ngày hôm qua là chuỵện ngoài ý muốn... Nhưng kỳ thật em đã sớm có mưu đồ đã lâu... À nhầm... Không phải... Ý của em là... Em nghiêm túc...
Em cũng không biết mình có chuyện gì xảy ra... Nhưng mà... Khoảng thời gian sống chung tới nay... Thật sự em càng lúc càng yêu thích cảm giác được ở bên anh... Mặc dù rất nhiều lần đều nói là một lần cuối cùng... Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, đi gặp anh... Em yêu anh..."
Diệp Oản Oản lại một lần nữa nói ra ba chữ “Em yêu anh”, lại còn là nói trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn chớp một cái, nhìn chằm chằm vào cô bé trước mặt, tựa hồ sợ bỏ sót mỗi một chữ của nàng.
Cuối cùng, không biết qua bao lâu, Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc đáp lại, "Chúng ta không thích hợp!"
Nghe đến đó, Diệp Oản Oản trong cơn thôi miên quả thật là giận đến không thôi! Đệt! Nàng khẩn trương đợi cả nửa ngày, kết quả câu trả lời của Tư Dạ Hàn lại là “không-thích-hợp”?
Cái gã đàn ông này, thật xấu xa!
Nàng càng tức giận chính bản thân mình, làm sao lại ngu như vậy, lại có thể không nắm rõ chuyện gì đang xảy ra? Đó là vì đại mỹ nam không nhiễm khói bụi trần gian trong mắt nàng đang dùng chiêu dục-cầm-cố-túng đối với nàng mà thôi!
Hic, uổng cho nàng vẫn cứ cho là chỉ số nhạy cảm EQ của Tư Dạ Hàn thấp! Chỉ số nhạy cảm EQ thấp, không sai, nhưng không thể phủ định được rằng chỉ số thông minh IQ của người ta cao!
Chỉ riêng chỉ số thông minh là đã đủ quay nàng xoay mòng mòng rồi.
Bất quá, bên cạnh sự tức giận, cùng lúc đó, nơi đáy lòng Diệp Oản Oản lại càng có nhiều hơn là...Đắc ý!
Thì ra... thì ra từ đầu đến cuối, bên động tâm, không chỉ có mỗi mình nàng đơn phương.
Nghĩ tới đây, cảm nhận nội tâm của Diệp Oản Oản liền nhanh chóng chuyển từ "Cái gã đàn ông này thật xấu xa!" biến thành "Bảo Bảo nhà nàng làm sao lại đáng yêu như vậy chứ"!
Ngay tại thời điểm Diệp Oản Oản đang rạo rực lòng xuân vì những kỷ niệm đẹp, chính bản thân nàng trong ký ức ngay khi nghe dứt câu “Không-thích-hợp!” của Tự Dạ Hàn, lại bật thốt lên một câu: "Nói bậy, chúng ta hợp 100%!"
Diệp Oản Oản: "..."
Được rồi, đây thật đúng là phong cách nói chuyện của nàng...
Một lát sau, hai người mặc quần áo tử tế ngồi ở phòng khách.
Bầu không khí nhất thời lâm vào trong sượng sùng. Tư Dạ Hàn nhấp một ngụm trà, như lơ như đãng mở miệng hỏi, "Em yêu anh chỗ nào?"
Diệp Oản Oản ngẩng cằm lên, cặp mắt sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm chàng trai dù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, ngồi uống trà thôi mà cũng đẹp trai như thiên thần, khiến cho nàng thần hồn điên đảo, bật thốt lên đáp, "Anh chờ xem nha!"