- --
Diệp Oản Oản kéo lấy Tư Dạ Hàn ngồi xuống một chiếc giường sắt nhỏ hẹp, "Bảo Bảo, mau tới đây, anh ngồi xuống trước nghỉ ngơi một chút đi, căn phòng đơn này vẫn là do em hố tới..."
"Híc, à nhầm, là một vị đại lão có thiện tâm nhường cho em đấy!" Diệp Oản Oản cười híp mắt nói.
Tư Dạ Hàn đảo mắt nhìn một vòng, thuận miệng hỏi một câu, "Ở trên đảo... Em nhìn thấy ‘hắn’ rồi sao?"
Diệp Oản Oản vừa thay y phục lấy từ trong túi vừa hỏi, "Hả? Ai vậy?"
Tư Dạ Hàn dừng một chút, ngay sau đó đáp, "Kỷ Hoàng."
Diệp Oản Oản sặc một cái, gãi đầu đáp, "Không có đâu, không có gặp anh ấy, ngược lại là gặp được một bằng hữu của em, lão đại Thiên Kiêu, Hải Đường. Cô ấy nói với em Kỷ Hoàng không biết là nghĩ được biện pháp gì, đã sớm ra biển rồi, trước khi đi còn để lại một phong thư rất kỳ quái cho em. Em phá giải nửa ngày, cũng không biết rốt cuộc là anh ấy có ý gì..."
Tư Dạ Hàn khẽ nhíu mày: "Kỷ Hoàng không có ở trên đảo?"
Diệp Oản Oản gật đầu một cái.
Không biết Tư Dạ Hàn nghĩ đến cái gì, sắc mặt dường như hơi trầm xuống chút ít.
Hòn đảo này, muốn bằng sức một mình rời đi, cơ hồ là chuyện không thể nào.
Chỉ riêng tìm đến tọa độ của hòn đảo này, anh đã phải hao tốn vô số tinh lực, huống chi địa hình chung quanh hòn đảo này cực kỳ phức tạp, dòng nước ngầm và đá ngầm nhiều vô cùng. Anh có thể thành công đi thuyền đến được là nhờ mời một đội tàu có mấy chục năm kinh nghiệm hàng hải kín đáo thực hiện kế hoạch. Dù cho là như vậy, hải trình cũng có nguy hiểm cực lớn.
Bất quá, nếu Kỷ Tu Nhiễm dám ra biển, với cá tính của hắn, chắc hẳn có thể vạn phần nắm chắc.
Diệp Oản Oản thấy Tư Dạ Hàn dường như trầm tư gì đó, rất sợ anh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, vội vàng nói sang chuyện khác, "A đúng rồi, Bảo Bảo, anh biết em gặp ai ở trên đảo rồi sao? Anh tuyệt đối không nghĩ tới!"
Biết Diệp Oản Oản đang cưỡng ép nói lảng sang chuyện khác, Tư Dạ Hàn cũng không hề vạch trần, "Ai?"
"Cháu họ của anh, Tư Xuân... A nhầm, em đều bị những người đó làm lệch rồi, là Tư Hạ, Tư Hạ!"
Tư Dạ Hàn nghe vậy, quả thật có chút kinh ngạc, "Tư Hạ?"
"Đúng vậy, em gặp được hắn sợ hết hồn. Khi đó thấy hắn cầm lấy cái cuốc liền chạy về phía em, em còn tưởng rằng hắn muốn thay cha báo thù nữa đấy! Bất quá cũng còn may tiểu tử kia cũng biết cha hắn là tự làm tự chịu, không hề gây khó dễ em. Nếu không em sẽ để cho hắn biết tay! Dầu gì theo bối phận mà nói, em cũng là thím Cửu của hắn đó nha..."
Tư Dạ Hàn nghe vậy mặt không cảm xúc mà nói: "Không cần nhường."
Diệp Oản Oản: "..." Là chú ruột đây sao?
"Tiểu tử kia, vào lúc này phỏng chừng lại đi đào hố, khi nào rảnh em lại dẫn anh đi tìm hắn. Em tắm rửa thay quần áo trước!" Diệp Oản Oản bận rộn lấy hết những món đồ trong túi ra.
Tư Dạ Hàn thật sự là quá thân mật, một bộ quần áo sạch sẽ từ trên xuống dưới, ngay cả đồ lót đều chuẩn bị rồi.
Mặc dù chỗ này có thể tìm được chút nước tắm rửa, nhưng mà tài nguyên khan hiếm, căn bản không thể giặt sạch và thay quần áo.
"Tới đây một chút đi, trước bồi em đi tắm!"
"Trước em tắm ở đâu?" Tư Dạ Hàn hỏi một câu.
Diệp Oản Oản: "Trong đảo có một cái hồ nhỏ."
Chân mày Tư Dạ Hàn hơi hơi nhíu lại, "Ngoài trời?"
"A, không có cách nào! Cái chỗ chết tiệt này, có thể có chỗ tắm rửa cũng là không tệ rồi. Yên tâm đi, không có tên nào dám liều mạng nhìn lén... Khục, ý tứ của em đó là, hơn nữa em và Hải Đường đều tắm cùng nhau, thay phiên tuần tra canh gác cho nhau, rất an toàn."
Tư Dạ Hàn nghe vậy, lúc này mới không nói gì.
Hai người rất nhanh tới chỗ tắm, lần này người làm nhiệm vụ tuần tra từ Hải Đường đổi thành Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản cởi quần áo ra, đem thân thể nhúng vào trong nước, rồi lại nằm ở trên hòn đá bên bờ, ngay sau đó liền nhìn thấy Tư Dạ Hàn giúp nàng cầm lấy quần áo, đứng ở địa phương không gần không xa, mắt nhìn thẳng cho canh chừng giúp nàng.
Diệp Oản Oản nằm ở chỗ này chậc chậc chắt lưỡi. Hic, là mị lực của nàng không đủ rồi sao?
Thế này mà lại có thể tập trung canh gác, nhìn thẳng không chớp mắt...
Dầu gì cũng nên len lén liếc mắt nhìn trộm đi chứ...