- --
"Dĩ nhiên là đều biết được toàn bộ rồi." Phong Huyền Diệc gật đầu.
"Những thứ này, anh chưa từng nói với đội trưởng của mình?" Thần sắc Diệp Oản Oản hơi nghi hoặc một chút.
"Vẫn chưa." Phong Huyền Diệc nói: "Hẳn là cô cũng biết tính cách của đội trưởng chúng tôi. Nếu như những thứ này cũng để cho đội trưởng biết, sợ rằng hậu quả khó mà lường được. Với tính cách của đội trưởng mà nói, cuối cùng nhất định sẽ bứt dây động rừng, ngược lại không ổn."
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản không nhịn được phải giơ ngón tay cái lên tặng cho Phong Huyền Diệc. Quá sáng con mịa nó suốt rồi!
Đây cũng là nguyên nhân nàng không nguyện ý nói cho Nhiếp Vô Danh.
"Thật ra thì, tôi mới quay trở lại từ Hoa quốc không lâu. Vừa tới nơi, liền nghe được tin thứ hàng giả đó sắp sửa kế thừa Nhiếp gia. Thật sự là không có cách nào, nếu không, hôm nay tôi cũng sẽ không tùy tiện tới Không Sợ Minh. Tôi tin rằng, cô cũng không hy vọng nhìn thấy thân phận của mình, vĩnh viễn bị người khác thay thế, Vô Ưu tiểu thư." Phong Huyền Diệc nói.
Diệp Oản Oản: "Đúng vậy! Mặc dù tôi đã khôi phục lại một bộ phận ký ức, nhưng chỉ là một bộ phận, mà không phải là toàn bộ. Nhưng thật may, phần ký ức về thân thế của tôi, đã được khôi phục... Về phần hàng giả, trước mắt tôi còn chưa nghĩ ra biện pháp nào hay để vạch trần ả ta."
Diệp Oản Oản cũng có nỗi băn khoăn của riêng mình. Nhiếp Linh Lung không phải là đèn đã cạn dầu, nếu không, thứ hàng giả kia không có khả năng sẽ có thể che giấu hoàn mỹ đến vậy, đến ngày hôm nay cũng vẫn chưa bị bóc trần.
"Chuyện này tạm thời không đề cập tới. Thật ra thì, tôi có một việc, vẫn luôn rất hoài nghi." Phong Huyền Diệc nói: "Ban đầu, tại thư phòng Tư gia, tôi phát hiện ra thân phận của Vô Ưu tiểu thư cô. Tuy cũng không dám nói cho đội trưởng, nhưng đã đem đại khái tình hình nói cho mấy người khác. Mà sau đó, Vô Ưu tiểu thư là cô lại lập tức bị truy sát. Những sát thủ truy sát Vô Ưu tiểu thư, tôi cũng đã điều tra rõ, có quan hệ với thứ hàng giả kia..."
Nghe Phong Huyền Diệc thuật lại, Diệp Oản Oản sững cả người. Sau một hồi trầm tư, nàng nhíu chặt chân mày nói: "Cho nên, ý của anh là... trong đội ngũ của anh trai tôi... có nội gian?"
Tin tức Phong Huyền Diệc nói ra, đối với Diệp Oản Oản mà nói, không khác nào một quả bom nặng ký.
Vô luận là Ngoại Quốc Dời Gạch cũng được, hay là Thần Hư Đạo Nhân cũng được, hay là Nhất Chi Hoa và Tử Quỷ, đối với bọn họ, Diệp Oản Oản vẫn luôn coi là bằng hữu thân thiết. Nàng không tin, cũng không nguyện ý đi tin tưởng, ngay trong bọn họ, sẽ có người nào là nội gian.
"Ha ha!" Phong Huyền Diệc lắc đầu cười nhạt một cái: "Vô Ưu tiểu thư, mấy người kia, đều là anh em vào sinh ra tử của tôi, đã từng sát cánh bên nhau vượt qua hiểm nguy vô số lần. Vô Ưu tiểu thư không nguyện ý tin tưởng trong bọn họ sẽ có người là nội gián, mà tôi, lại càng không nguyện ý tin tưởng. Nhưng... sự thật lại là như thế! Dĩ nhiên, cũng không loại trừ khả năng chuyện này chỉ vẻn vẹn là một sự trùng hợp."
"Hy vọng là trùng hợp." Diệp Oản Oản nói.
"Thật ra thì... Vô Ưu tiểu thư, tôi có một biện pháp."
Phong Huyền Diệc đi tới bên người Diệp Oản Oản, thấp giọng ghé sát vào tai nàng và nói.
...
Đợi sau khi Phong Huyền Diệc rời đi, Diệp Oản Oản lập tức gọi một cú điện thoại cho Nhiếp Vô Danh, yêu cầu Nhiếp Vô Danh nhất định phải dẫn theo đám người Ngoại Quốc Dời Gạch và Tử Quỷ, tới Không Sợ Minh gặp mặt.
Ban đầu, Nhiếp Vô Danh vốn cự tuyệt, nhưng dưới đủ loại thủ đoạn dụ và dọa của Diệp Oản Oản, cuối cùng anh ta mới miễn cưỡng thỏa hiệp.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Oản Oản giận không chỗ phát tiết. Người anh ruột này của mình, thật quá là không có tiền đồ rồi đi!
Vị trí gia chủ đều sắp bị hàng giả cướp mất rồi, chính mình gọi anh ấy qua để thương lượng đối sách một chút. Vậy mà còn nói cái gì mà ba mẹ đã quyết định rồi, rồi lại chính bản thân không muốn tranh giành. Sao không nói thẳng luôn ra là không tranh nổi luôn đi!
Còn không phải là không tranh nổi sao, cái tên óc heo này! Nếu thật muốn tranh giành quyền thừa kế gia tộc, con hàng giả đó lại thêm Nhiếp Linh Lung, chỉ sợ một ngón tay là đã đủ để đùa chơi chết anh ta.