- --
Đường Đường ngước khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác kia lên, thoáng nghiêng đầu một chút. Sau khi nghe đến “bà nội”, dường như buông lỏng phòng bị, mặt đầy ngây thơ đơn thuần, "Bà nội muốn gặp ta?"
Phụ tá vội nói, "Đúng đúng đúng, không sai! Đúng như cậu nói, chúng tôi là người của Ân gia Thiên Thủy thành, dĩ nhiên là do bà nội cậu phái tới. Bà nội cậu bảo chúng tôi tới đón cậu đấy!"
Thấy phụ tá kia đang đầu độc thiếu chủ, hộ vệ bên cạnh vội vã chen ngang: "Thiếu chủ, xin ngàn vạn lần chớ nghe những người này đầu độc! Người của Thiên Thủy thành cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không thể đi cùng bọn họ!"
Nghe lời can ngăn, đáy mắt phụ tá lóe lên sát ý.
Đường Đường nghe vậy, lại không chút phật lòng, xua xua bàn tay nhỏ nói, "Bọn họ là người của bà nội! Ta muốn theo bọn họ đi gặp bà nội!"
Lời này nói ra, cũng không sai biệt lắm với câu: "Ta biết bọn họ là một bầy sói xám, ta muốn cùng bọn họ về nhà".
Âm thanh Đường Đường cất lên, gã đàn ông cầm đầu và phụ tá đều sững sờ. Vốn chỉ là thuận miệng lừa gạt... đứa nhỏ này liền... đáp ứng?
Thế này cũng quá dễ lừa đi?
Trước khi tới, rõ ràng chủ nhân đã dặn tới dặn lui rằng đứa nhỏ này khó đối phó. Bây giờ nhìn lại, thật sự là đánh giá thằng nhóc này quá cao rồi!
Quả thật là nhìn kiểu nào cũng thấy ngốc nghếch! Thân là tiểu thiếu chủ Nhiếp gia, thậm chí ngay cả một chút sự cảnh giác cũng không có?
"Tiểu thiếu gia, chuyện này không được! Tuyệt đối không được!" Một người hộ vệ trong đám, mặt đầy lo lắng nói: "Trước tiên để chúng tôi thông báo cho cậu của thiếu gia..."
Chỉ cần Nhiếp Vô Danh ra mặt, đừng nói Ân gia, coi như là Ân Duyệt Dung tự mình tới, muốn mang tiểu thiếu gia đi, chuyện đó cũng không có khả năng!
"Không cần tìm cậu ta đâu! Ta cũng muốn đi thăm bà nội. Nơi này không có chuyện của các ngươi, tất cả mọi người đều đi về đi!" Đường Đường lên tiếng nói, đồng thời, cũng hướng về nơi góc tối, đưa ra một ánh mắt cảnh cáo.
"Chuyện này..."
Mấy tên hộ vệ Nhiếp gia mặt đầy mộng bức, như vậy sao được?
Đường Đường lườm mấy gã hộ vệ Nhiếp gia một cái, lộ ra vẻ không vui, "Làm sao? Ta không sai khiến được các ngươi?"
Nhóc biết, nơi góc tối còn có người được cha phái tới bảo vệ nhóc.
Nhưng mà, lần này, hiển nhiên là đối phương đến có chuẩn bị. Hơn nữa nếu như nhóc không có nhận lầm mà nói, những kẻ này là đội Ám Vệ tinh nhuệ nhất của Ân gia, Thiết vệ quân. Người người đều là cao thủ, trên người còn có Cổ độc. Nếu như mình không đi cùng bọn họ, coi như là nhóc may mắn an toàn chạy thoát, hôm nay những người đi theo bảo vệ nhóc, tất cả chắc chắn sẽ phải chết.
Quan trọng nhất là... Cứ như vậy mà nói... Không chỉ cha mẹ và Ân gia sẽ không chết không thôi, mà ngay cả Vân Thành và Thiên Thủy thành, sợ là cũng sẽ nổ ra một trận đại chiến...
Cậu vẫn còn đang ở trong bệnh viện trông nom mợ. Coi như là cậu biết rồi, trong vòng thời gian ngắn căn bản cũng không đuổi kịp tới. Trước mắt chỉ có phương án - chính mình theo bọn người này rời đi - mới là biện pháp tốt nhất.
Hơn nữa, nhóc cũng rất rõ ràng, mặc kệ những kẻ này là do phe phái nào của Ân gia phái tới, tất nhiên không dám làm gì nhóc.
"Có nghe thấy không? Tiểu thiếu gia muốn đi gặp bà nội cậu ta! Không có chút mảy may liên quan gì tới các ngươi, đều cút ngay!" Phụ tá thấy vậy, vội vàng nghiêm giọng quát lên.
"Tuyệt đối không được! Các ngươi không thể mang tiểu thiếu gia đi! Coi như là đúng như các ngươi nói, vậy thì cũng phải chờ thiếu chủ Vô Danh của Nhiếp gia chúng ta tới đã! Nếu như thiếu chủ đồng ý, các ngươi mới có thể dẫn tiểu thiếu gia rời đi!" Một vị hộ vệ Nhiếp gia trong số đó có chút kiên quyết.
Cuối cùng, mấy vị hộ vệ Nhiếp gia trực tiếp bị đánh ngã trên đất.
Chênh lệch về thực lực, quá mức to lớn, bọn họ căn bản vốn không phải là đối thủ của người bên Ân gia.
Góc tối.
Vài gã vệ sĩ do Tư Dạ Hàn phái tới bảo vệ, lâm vào tiến thoái lưỡng nan.
"Làm sao bây giờ? Có xông lên hay không?"
"Đúng vậy, nếu không lên thì thiếu chủ sẽ bị bắt đi mất!"