---
Võ đạo thế gia cùng kinh thương thế gia, nguyên bản chính là hai loại khái niệm khác nhau, Tôn gia cho tới nay đều là võ đạo truyền thừa, bầu không khí võ học vô cùng nồng đậm, cao thủ trong gia tộc cũng là vô số.
Xem trận chiến này xong, đối với việc Tôn gia giành thắng lợi, Tôn Tuyết Trinh lại lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh, có thể để cho Diệp Oản Oản làm dẫn đội hộ vệ Tư gia, thực lực võ đạo, lẽ đương nhiên, cũng không thể cao được bao nhiêu. Bọn chúng làm sao mà đánh đồng được với Tôn gia cơ chứ!
"Trận kế tiếp, Tôn gia đấu với Tần gia!"
Một trong những vị trọng tài mở miệng tuyên bố.
Tư gia đã bị loại, còn lại hai nhà, chính là nhóm 5 người do Tần Nhược Hi lãnh đạo và nhóm 5 người do Tôn Tuyết Trinh lãnh đạo.
Ở ngoài vị trí khán giả, Diệp Oản Oản nâng cằm lên, xem Tần gia và Tôn gia 5 người đối chiến, len lén ngáp một cái. Nếu như sớm biết chơi không vui thế này, nàng đã không tới.
Nguyên nhân của sự nhàm chán này, vẫn là do chất lượng của giải đấu quá kém. Dưới cái nhìn của nàng, cái gọi là cao thủ, hẳn phải là giống như đám người Nhiếp Vô Danh cùng Nhất Chi Hoa mới đúng.
Nhưng mà, những thứ võ giả của ba nhà này, so với Nhiếp Vô Danh bọn họ, kém đâu chỉ 10 vạn 8 ngàn dặm…
Luận về giá trị vũ lực, chẳng thà xem nhóm 5 người lính đánh thuê của nhà nàng còn hơn!
Cũng là trước đây nàng nghĩ nhiều rồi, thiên hạ nào có thể có nhiều cao thủ như vậy chứ! Nhiếp Vô Danh bọn họ, dù sao cũng là số ít.
Tôn Tuyết Trinh đảo mắt qua người Diệp Oản Oản, thấy Diệp Oản Oản đang bày ra dáng vẻ chán muốn chết, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Loại nữ nhân này, nuôi nhốt ở trong khu nhà cao cấp còn tạm được, làm sao có thể hiểu được cái hay của võ thuật. Mấy cuộc tỷ đấu tiếp theo, nữ nhân này căn bản chưa từng nhìn thẳng qua mấy lần, cho nên, Tôn Tuyết Trinh cho tới bây giờ cũng không hiểu, gia chủ Tư gia Tư Dạ Hàn, rốt cuộc vì sao lại nổi hứng lên, để cho loại nữ nhân này làm đại biểu!
Sau khi tỷ thí kết thúc, với tư cách là đại biểu Tư gia, ả ta còn cần phải lên đài tỷ thí, tới lúc đó, nàng nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình...!
Nữ nhân này làm đại biểu tới chỗ này, chiếm lấy những một cái ghế xem tỷ thí, đối với toàn thể hội trường, đương nhiên là một loại khinh thường…
"Tần gia Tần Phong thắng!"
Đang lúc này, tổ trọng tài tuyên bố một tiếng, khiến cho Tôn Tuyết Trinh hơi sững sờ, lúc này mới hướng về phía lôi đài quan sát.
Chỉ thấy Bỉnh Tín đã bị nam tử trẻ tuổi Tần gia Tần Phong đánh văng khỏi lôi đài, thua mất cuộc tỷ thí này.
"Bỉnh Tín huynh đệ, cước pháp không tệ, nhưng so với ngạnh khí công này của ta, vẫn còn kém một chút." Người nam tử trẻ tuổi được gọi là Tần Phong đứng ở trên lôi đài, bày ra bộ dáng đầy ung dung.
"Tần Phong, Tần gia hậu bối, đệ nhất cao thủ..."
Tôn Tuyết Trinh thu hồi ánh mắt, như có điều gì suy nghĩ.
Nghe đồn, Tần Phong từ 4 tuổi đã theo ông nội tu luyện võ thuật, thậm chí, những khi trời đông, băng tuyết phủ trắng xóa, vẫn để cho Tần Phong cởi hết quần áo, lấy tuyết bao trùm, được xưng là tu luyện khí lực, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên không tệ.
Chỉ chốc lát sau, tỷ thí được tiếp tục.
Tần gia Tần Phong, càn quét vô địch, liên tiếp đả bại hai người Tôn gia.
Mãi đến khi tên tinh anh có thực lực mạnh nhất của Tôn gia hiện thân, chiến tích bất bại của Tần Phong lúc này mới bị cắt đứt.
"Châu Ngân... 16 tuổi đã giành được huy chương vàng giải thi đấu võ thuật toàn quốc..."
Không ít người vây xem, nhìn thấy nam nhân đầy vẻ lạnh lùng trên lôi đài, bàn tán ầm ĩ.
Được xưng là thiên tài Tần gia Tần Phong, Châu Ngân chỉ dùng một cước, liền đá văng hắn ra khỏi lôi đài.
"Người gọi là Châu Ngân của Tôn gia, ngược lại không phải là thiên tài gì, nhưng lại hết sức cố gắng... Nghe nói, một bộ cước pháp, người bên cạnh luyện tập mấy chục lần, đã tính là không ít. Nhưng tên Châu Ngân này, lại có thể luyện mấy chục vạn lần... Ngày qua ngày, năm này qua năm khác chỉ luyện tập mỗi một động tác, có thể đem chiêu thức này phát huy ra được thực lực gấp 10 lần người thường!"
"Đúng vậy, người bên cạnh 10 lần 100 lần, hắn lại luyện tập cả vạn lần, đúng là lấy nỗ lực của bản thân để vượt qua cái gọi là thiên tài võ học."