---
Không phải là bẫy rập, không phải là thuốc nổ, mà là một buồng đầy hoa hồng trắng tươi non xinh đẹp, còn sương mai đọng lại, tràn đầy…
Kiều diễm mà ướt át...
Sau mấy giây yên lặng, biểu cảm của mọi người đều có chút mộng bức.
Ặc... Lại là... Hoa... Hoa hồng?
Cái chuyện gì đây vậy trời!?
Biểu cảm của tất cả mọi người đều không hiểu vì sao.
Diệp Oản Oản nhìn về phía Kỷ Hoàng, không nhanh không chậm mở miệng nói, "Một chút lễ vật nhỏ, không lột tả được hết kính ý, Kỷ Hoàng có thích không?"
Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản dứt tiếng, không biết một thanh cương đao trong tay người nào đó rớt xuống, phát ra một tiếng vang “loảng xoảng” thật lớn, sau đó là âm thanh đồng loạt hít khí lạnh.
Tất cả mọi người nhìn Diệp Oản Oản cứ y như là gặp phải quỷ thần!
Trời má! Đệt đệt đệt!
Bọn họ thấy được cái gì?
Cái cô nàng Bạch Phong này... Lại có thể…
…Lại có thể tặng hoa hồng cho Kỷ Hoàng?
"Mẹ nó! Bạch Phong này có phải là điên rồi hay không?"
"Xưa nay có nghe qua Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong phong lưu đa tình, xem ra là sự thật!"
"Nhưng mà, ngay cả Kỷ Hoàng cũng dám trêu ghẹo, lá gan có phần cũng lớn quá rồi đó?"
"Tôi thấy là cô ta muốn chết! Kỷ Hoàng làm sao có thể tha cho sự càn rỡ của cô ta!"
...
Đừng nói những người khác, ngay cả Bắc Đẩu cũng có cảm giác mình chết chắc, Thất Tinh cũng là mặt đầy cảnh giác, tùy thời chuẩn bị đối phó với những tình huống có thể phát sinh.
Ở bên dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Kỷ Tu Nhiễm tiến lên một bước, chậm rãi đi tới phía trước buồng xe đầy hoa hồng kia.
Chỉ thấy nơi khóe miệng chàng trai là một nụ cười khẽ, đưa ngón tay thon dài ra, chậm rãi từ bên trong buồng xe rút ra một đóa hoa hồng trắng, nhẹ nhàng đưa lên chóp mũi ngửi.
Sau đó, nam nhân đột nhiên nhoẻn miệng cười. Nhìn nụ cười kia, Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, bỗng nhiên bị nụ cười này thoáng làm cho hoa mắt.
Giờ phút này, người đàn ông trước mặt này, quả thật là so với một xe hoa hồng trắng còn đẹp hơn vạn phần, đẹp không thể tả…
Cùng lúc đó, trong đầu của Diệp Oản Oản đột nhiên truyền tới một cảm giác đau đớn đầy sắc bén.
Chuyện gì xảy ra?
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày lại, bất quá cái cảm giác khác thường kia chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt, nàng còn chưa kịp cảm nhận cũng đã biến mất.
Trong tay Kỷ Tu Nhiễm vẫn khư khư giữ đóa hoa hồng trắng kia, sau đó, ánh mắt cưng chìu mà ôn nhu hướng về phía cô gái nhìn lại, "Cảm ơn Bạch Minh chủ, tôi rất thích."
Kỷ Hoàng vừa mới dứt lời, con ngươi một đám người vây xem đều đã sắp khiếp sợ đến rơi cả ra ngoài.
Đệt! Kỷ Hoàng lại có thể không hề truy cứu???
"Nữ nhân này, gặp vận cứt chó gì!"
"Hừ, cũng may là Kỷ Hoàng tính khí tốt, nếu như đổi lại một vị kia... cô ta sợ là đã sớm chết không có chỗ chôn!"
"Một vị kia? Trừ phi cô ta thật sự không muốn sống!"
...
Vào giờ phút này, "một vị kia" trong miệng mọi người đang ở trong chiếc xe màu đen phía đối diện.
Lâm Khuyết cảm thấy, trong nháy mắt khi một buồng xe đầy hoa hồng kia mở ra, không gian chật hẹp này đều nhanh muốn bị khí áp của người nào đó làm cho vỡ vụn cả rồi…
Trời má! Còn không bằng là một xe chứa bom đấy!
Đây quả thực so với một quả bom còn đáng sợ hơn!
Nguyên bản hắn chẳng qua là thấy tâm tình Cửu ca mấy ngày nay quá đáng sợ, cho nên mới nảy ra ý tưởng đi vòng qua đó hỏi dò tình hình của nha đầu kia. Đánh chết hắn cũng không nghĩ ra, lại có thể sẽ đụng phải một màn này.
Đây quả thực là... Ngày tận thế!!
Bên kia, Bắc Đấu cùng Thất Tinh đều thở phào nhẹ nhõm, Bắc Đẩu sợ đến thiếu chút nữa mệt lả.
Cũng còn may, cũng còn may…
Cũng còn may là Kỷ Hoàng tính khí tốt...
Cũng còn may là đối tượng tặng hoa của Minh chủ ngay trước mặt mọi người không phải là Tu La Chủ...
Bên cạnh Kỷ Hoàng, Khô Cốt ho nhẹ một tiếng, mặt đầy lúng túng. Tính tình vị Không Sợ Minh Chủ này, thật đúng là trước sau như một, thậm chí ngay cả chuyện tặng hoa cho Kỷ Hoàng ở trước mặt mọi người cũng đều làm được.
Bất quá...
Khô Cốt lặng lẽ hướng về ông chủ nhà mình nhìn một cái. Bất quá, nhìn bộ dạng Kỷ Hoàng, hẳn là… tâm tình không tệ?