Betaer: Kiều Kiều
————————-
Gương mặt đầy vẻ thanh lãnh xuất trần của Tư Dạ Hàn cùng hơi thở mát lạnh đang ở khoảng cách vô cùng gần cô làm cô có thể nghe được tiếng thở cùng hô hấp của anh, môi hơi lạnh nhỏ bé đặt lên môi của cô, khí tức mát lạnh trong nháy mắt bao phủ môi cô…
Hết thảy tất cả mọi thứ này chỉ phát sinh trong một giây đồng hồ. Thời điểm Diệp Oản Oản phát hiện mình đột nhiên bị hôn, cả người đều như đang nằm mộng, trong bóng tối, một đôi mắt bởi vì khiếp sợ mà mở thật to.
Nhịp tim, không chịu khống chế đập bình bịch trong ngực, chỉ sợ người đối diện nghe thấy.
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn cũng là trợn mở, cái trán nhẹ nhàng đụng chạm cái trán của cô, khí tức ấm áp cùng cô mập mờ quấn quýt ở chung một chỗ, tầm mắt xê dịch không tệ mà đưa cô khóa chặt tại chỗ.
Diệp Oản Oản chống lại con ngươi sâu thẳm của Tư Dạ Hàn, tiếng tim đập không hiểu sao càng lúc càng nhanh, không hiểu tại sao lại không muốn trốn khỏi cảm giác mất khống chế khi tiếp cận anh gần như vậy, liền thấp giọng mở miệng nói: “Ây… Bảo Bảo… anh… Thật thông minh a…”
Tình cảm không đủ thì thế nào? Người ta vẫn có thể dùng chỉ số thông minh tới tiếp cận đó!
Tư Dạ Hàn nhìn chòng chọc cô một giây, không nói gì, một giây kế tiếp, lần nữa chồm người qua…
Lần này, không còn là nụ hôn vì muốn thay cô che giấu như chuồn chuồn lướt nước (vô cùng hời hợt) như lúc nãy nữa, mà là cạy hàm răng của cô ra, dùng sức hôn xuống, công thành chiếm đất…
Chỗ ngồi hàng trước, Kiều Khả Hâm nhìn thấy đôi tình nhân đang triền miên hôn môi kia không bị ảnh hưởng chút nào, nhún vai một cái, tỏ vẻ không thấy có gì lạ cả.
Về phần Hàn Thiên Vũ, nhìn thấy hai người đó, ngoại trừ hơi có chút lúng túng ở bên ngoài, đáy mắt ngược lại xẹt qua một tia hồ nghi không dễ dàng phát giác…
Mới vừa rồi nhìn thoáng qua, hắn lại phát hiện ra người đàn ông này phi thường nhìn quen mắt, hình như là người bạn kia của Diệp Bạch.
Bởi vì khí chất anh bạn kia của Diệp Bạch thật sự là quá đặc thù cho nên cho dù chỉ là nhìn thoáng một cái, hắn cũng có cảm giác mình hẳn là sẽ không nhận sai.
Về phần cô gái bên cạnh hắn, bị người đàn ông này che chắn đến chặt chẽ nên không thấy rõ…
Ách, trước kia hắn thiếu chút nữa hiểu lầm quan hệ của hắn cùng Diệp Bạch, bây giờ nhìn lại, xu hướng giới tính của người ta chắc là không thể nghi ngờ nữa rồi.
Chẳng qua là, thật đúng là hiếu kỳ, có thể để cho một người đàn ông lạnh giá xa cách lại có thể nhiệt tình như lửa như thế, thậm chí tại rạp chiếu phim này cùng với những đôi tình nhân nhỏ khác một dạng không kiềm hãm được, sẽ là cô gái như thế nào đây?
Người ta là tình nhân với nhau thì thầm to nhỏ, thể hiện tình cảm, nên Hàn Thiên Vũ coi như hiếu kỳ cũng tự nhiên biết là không tốt nếu cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy, vì thế tầm mắt không dừng lại bao lâu, rất nhanh liền ho nhẹ một tiếng rồi dời người xoay đi.
Tư Dạ Hàn vẫn còn tiếp tục hôn, Diệp Oản Oản bị ôm chặt, chỉ cảm thấy trong lồng ngực không khí càng ngày càng ít, đại não bởi vì thiếu ôxy mà một mảnh ảm đạm.
Ánh mắt xéo qua liếc về đến phía Kiều Khả Hâm cùng Hàn Thiên Vũ ở phía trước thấy hai người đó đã quay người về chỗ khác, ngực của Diệp Oản Oản phập phòng, nháy mắt một cái, thoáng lui về phía sau: “Cái đó… Đã có thể…”
Tư Dạ Hàn thở nhẹ mà dừng lại, chẳng qua là tầm mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô, trong bóng tối đáy mắt dường như có ánh lửa chuyển động, vô cùng xâm lược.
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, không hiểu sao lại khẩn trương nuốt nước miếng.
Tư Dạ Hàn giơ tay lên, ngón tay thon dài dừng lại trên đôi môi hơi có chút sưng đỏ của cô nhẹ nhàng đụng chạm một cái, ngay sau đó trượt đến bên người của cô, bắt được tay nhỏ của cô, cùng nàng mười ngón tay đan xen, ngay sau đó, lần nữa nghiêng người qua, một cái rồi một cái hôn nhẹ lên môi của cô…
Lần lượt hôn, rất nhẹ, cảm giác vừa nhột vừa ngứa, lại so với cường thế vừa nãy càng làm tâm cô như đánh trống…
Diệp Oản Oản vui lòng phục tùng mà tỏ vẻ hài lòng, người nào đó mặc dù tư chất kém, nhưng cái năng lực học tập này thật sự là quá nhanh a…