---
Diệp Oản Oản: "Không cần đâu!" Mua cái con mịa ngươi! Người cũng đã chạy rồi, còn mua rượu để làm gì?
"Minh chủ?"
Người đàn ông tóc bạch kim nhìn về phía Diệp Oản Oản, hơi sững sờ, lúc này mới cau mày hỏi: "Minh chủ gì cơ... Minh chủ của chỗ nào?"
"Nói cho ông ông cũng không biết! Có từng nghe đến Độc Lập Châu chưa, có nghe đến Không Sợ Minh chưa? Hẳn là cũng chưa từng nghe qua về Không Sợ Minh Chủ phải không, thánh chém gió!"
Một vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh liếc mắt nhìn người đàn ông tóc bạch kim một cái, đầy vẻ coi thường.
Chém gió là Độc Cô Cầu Bại, còn con mịa nó đổi nick thành Vô Địch Thiên Hạ. Đúng thật là một tên thánh chém gió mà!
"Các ngươi đi trước đi!"
Diệp Oản Oản hướng về mấy gã thành viên tinh anh Không Sợ Minh, xua xua tay.
"Vâng..."
Nghe Diệp Oản Oản ra lệnh, mấy người gật đầu một cái, chợt rời đi.
Chờ sau khi mấy vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh kia rời đi, Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ, nhìn về phía người đàn ông tóc bạch kim. Không có cách nào xác định được, ông ta có đúng thật là sư phụ Nhiếp Vô Ưu hay không...
Chỉ tiếc, hiện tại mình hoàn toàn không nhớ nổi lấy một chút!
"Ồ... Không đúng!"
Nam nhân tóc bạch kim nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, trong mắt hiện ra một vẻ cổ quái.
"Cái gì không đúng?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ hỏi.
"Ngươi lại là Bạch Phong của Không Sợ Minh vốn mất tích nhiều năm..." Nam nhân tóc bạch kim nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, tựa hồ có chút khó hiểu.
Diệp Oản Oản: "..." Bạch Phong chẳng qua là bề nổi, thân phận thật sự của mình, vẫn là Nhiếp Vô Ưu.
"Vậy xem ra là ta đã lầm, đồ đệ của ta là Vô Ưu, không phải là Bạch Phong!" Gã đàn ông tóc bạch kim lẩm bẩm trong miệng.
Tóc Húi Cua ca Bạch Phong của Độc Lập Châu chính là Nhiếp Vô Ưu, chuyện này, chỉ có Kỷ Tu Nhiễm và rất ít người biết được. Vô luận là Tư Dạ Hàn, cũng như người đàn ông tóc bạch kim trước mặt, hoặc thậm chí là Nhiếp gia chủ, Nhiếp phu nhân, cũng đều không biết.
"Ông nói rằng, đồ đệ của ông gọi là Vô Ưu... Chẳng lẽ là người của Nhiếp gia Độc Lập Châu..." Diệp Oản Oản nhìn về phía người đàn ông tóc bạch kim, mở miệng thăm dò.
Nghe Diệp Oản Oản hỏi vậy, ánh mắt của nam nhân tóc bạch kim rơi vào trên người Diệp Oản Oản: "Đúng vậy, đồ nhi Nhiếp Vô Ưu của ta mất tích nhiều năm... Ta vốn cho rằng là ngươi... Nhưng hiện tại xem ra, ta đã nghĩ sai rồi."
Nhiếp Vô Ưu là Nhiếp Vô Ưu, Tóc Húi Cua ca là Tóc Húi Cua ca, hoàn toàn là hai người khác nhau.
"Ông có chứng cớ gì chứng minh ông là sư phụ của Nhiếp Vô Ưu?" Diệp Oản Oản sau một thoáng trầm tư, mở miệng hỏi.
Bất kể nói thế nào, trước mắt mình vẫn còn chưa khôi phục lại được ký ức. Cho dù người đàn ông này đã cứu mình hai lần, nhưng nếu như không có chứng cứ xác thực chứng minh ông ta là sư phụ của Nhiếp Vô Ưu, Diệp Oản Oản cũng không dám tùy tiện nhận người quen.
Từ khi đi đến Độc Lập Châu, có rất nhiều người bày ra đủ loại âm mưu thủ đoạn. Đặc biệt là sau khi nàng lấy lại được chiếc nhẫn này, dường như có một âm mưu càng lớn hơn đang chậm rãi nổi dần lên trên mặt nước. Ngày sau khi làm việc, nàng nhất định phải càng cẩn thận hơn, không thể tùy tùy tiện tiện.
"Chứng cớ hay không chứng cớ gì! Ta nói ‘phải’ là đủ rồi!" Nam nhân tóc bạch kim mở miệng nói.
Còn không đợi Diệp Oản Oản nói tiếp, cũng không biết ông ta dùng động tác như thế nào, chớp mắt một cái đã tháo chiếc nhẫn trên tay Diệp Oản Oản xuống.
Thấy vậy, chân mày Diệp Oản Oản khẽ nhíu lại, nhìn ông ta, nhưng cũng không nói thêm gì cả.
"Chiếc nhẫn này rất đáng tiền sao?" Nam nhân tóc bạch kim quan sát tỉ mỉ chiếc nhẫn: "Cũng không có gì đặc thù cả, phía trên ngay cả một viên kim cương cũng không có! Thứ phế phẩm này có cái gì hay ho để cướp chứ!"
"Không bao nhiêu tiền, vậy thì hãy trả lại cho tôi đi!" Diệp Oản Oản cười khanh khách.
"Cho ngươi, cho ngươi." Người đàn ông tóc bạch kim đem chiếc nhẫn trả lại cho Diệp Oản Oản.
"Híc, ông thật không biết chiếc nhẫn này có ích lợi gì?" Diệp Oản Oản có chút hiếu kỳ hỏi dò.
Thân phận của người đàn ông tóc bạch kim này, nhất định là không tầm thường. Nhưng ngay cả ông ta, cũng không biết chiếc nhẫn có giá trị sử dụng gì…
"Hừm, thật lãng phí thời gian!" Nam nhân tóc bạch kim lắc đầu một cái, xoay người liền định rời đi.
"Khoan đã!" Thấy ông ta định rời đi, Diệp Oản Oản mở miệng nói: "Nếu như tôi nói… Tôi chính là Nhiếp Vô Ưu thì sao...??"