---
Trên phố thức ăn ngon giăng đèn kết hoa, trang sức lấp lánh kim quang, đủ loại đồ ăn vặt tinh tế làm cho người ta hoa mắt, thèm nhỏ dãi. Hơn nữa toàn bộ đều miễn phí, hấp dẫn lượng lớn khách hàng, cực kỳ náo nhiệt.
Diệp Oản Oản không hiểu sao bỗng nhớ lại cảnh tượng khi còn ở Hoa quốc, nàng và Tư Dạ Hàn dẫn theo Đường Đường, một nhà ba người cùng nhau đi dạo công viên…
Diệp Oản Oản thu hồi lại dòng suy nghĩ, "Bảo bối, muốn ăn cái gì?"
Đường Đường nhìn chung quanh, rõ ràng đã bị hoa mắt.
Vì vậy Diệp Oản Oản vung tay lên, "Chúng ta mỗi loại đều nếm thử một chút đi!"
Diệp Oản Oản vừa đi vừa mua, mua mực viên, xiên nướng, kem lạnh... Đủ loại đồ ăn vặt, tất cả đều được nàng đầy hào hứng nhét vào tay của cậu bé.
Hai mẹ con đang vừa đi dạo vừa ăn, trước mặt đột nhiên có một người như gió lốc vọt tới trước gót chân của nàng, "Ha ha! Mỹ nhân! Lại gặp mặt rồi!"
Diệp Oản Oản nhìn người tới, hơi nhíu mày, "Thẩm công tử..."
"Không sai, không sai, mỹ nhân còn nhớ đến tôi, thật là vô cùng vinh hạnh! Cô nhìn xem ngày tốt cảnh đẹp như hôm nay, mỹ nhân đi một mình chẳng phải là tẻ nhạt sao? Không bằng để tại hạ giả vờ đi cùng với mỹ nhân..." Thẩm Thiên Trần đang hưng phấn bắt chuyện, đột nhiên phát hiện có một ánh mắt sắc bén như lưỡi đao bắn thẳng về phía hắn.
Vì vậy, Thẩm Thiên Trần lúc này mới đem tầm mắt nhìn xuống phía dưới, bên cạnh Diệp Oản Oản. Ngay sau đó liền đối diện với một con ngươi đen lay láy, sáng ngời đầy băng lãnh.
"Xin lỗi, mẹ không phải đi một mình." Cậu bé nắm tay mẹ, ngửa đầu lên nhìn chăm chú gã đàn ông trước mặt, đầy nghiêm túc mở miệng.
"Ặc... Ngươi... Ngươi là..." Thẩm Thiên Trần mặt đầy kinh ngạc, nhìn chăm chú tiểu nãi oa trước mặt vừa gọi Diệp Oản Oản là "Mẹ".
Diệp Oản Oản cười khẽ một tiếng, xoa xoa cậu nhóc đang xù lông lên, mở miệng nói: "Cậu bé là con trai tôi!"
Cậu nhóc nghe nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời ngẩn ra, ngay sau đó nơi đáy mắt toát ra ánh sáng lấp lánh.
"Cái...Cái gì!! Cô... Cô đều đã có con trai?" Thẩm Thiên Trần nhất thời mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Diệp Oản Oản suy nghĩ, vừa vặn dùng Đường Đường để gạt bỏ đi sự nhung nhớ của gã Thẩm Thiên Trần này, ngược lại cũng thật là không tệ!
Vì vậy nàng mở miệng nói, "Đúng vậy, làm sao, có vấn đề gì sao?"
Thẩm Thiên Trần mặt đầy vẻ kính mến đáp, "Một cô gái xinh đẹp và có trí tuệ, trí tuệ lại đi cùng vũ lực, vũ lực lại đi cùng sự tàn bạo cay độc giống như Bạch Minh chủ! Đừng nói có một đứa con trai, coi như là có 18 đứa con trai, vậy cũng là chuyện đương nhiên! Mỹ nhân, xin yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không ngại!"
Diệp Oản Oản: "..."
Cái gì mà 18 đứa con trai! Nói chuyện cũng không nên dọa người như vậy được không? Một đứa thôi đã khiến nàng rất khiếp sợ rồi!
Một bên, Đường Đường nghe nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời lại trầm xuống. Cậu bé nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Trần, biểu cảm lại càng thêm khó coi.
"Mỹ nhân, tất cả mọi thứ nơi này, các người tùy tiện ăn!" Thẩm Thiên Trần tỏ vẻ giàu nứt đố đổ vách.
Diệp Oản Oản: "Không phải vốn đã là tùy tiện ăn miễn phí hay sao...?"
"A! Đúng vậy! Nhưng mỹ nhân à, đãi ngộ của cô không giống nhau. Thẩm mỗ tôi hôm nay tự mình đi theo!" Thẩm Thiên Trần mở miệng nói.
Diệp Oản Oản có chút cạn lời: "..." Cũng không cần, có được không?
Bất đắc dĩ, Thẩm Thiên Trần người này không phải là dễ đuổi như vậy, toàn bộ hành trình phía sau đều đi theo nàng và Đường Đường, thái độ cực kỳ ân cần.
Diệp Oản Oản muốn đuổi người cũng đều không có cách nào. Dù sao, cả con đường này đều là của nhà hắn...
"Mẹ..." Đường Đường vẫn luôn một mực cảnh giác nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Trần ở bên cạnh, lặng lẽ kéo kéo cánh tay của Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản cúi đầu, thấp giọng hỏi, "Sao vậy, bảo bối?"
Đường Đường do dự hồi lâu, sau đó sắc mặt nghiêm túc mở miệng nói, "Mẹ, mẹ không nên thích người này!"