---
Rất nhanh, Lương Mỹ Huyên lái xe rời khỏi Diệp gia.
Mà Diệp Oản Oản cũng không đi theo, vẫn dừng lại ở Diệp gia.
Đúng như dự đoán, nửa ngày sau, Hoàng quản gia cũng từ Diệp gia đi ra, lái xe rời đi.
Lúc này, Diệp Oản Oản theo sát phía sau.
Trong chốc lát, Hoàng quản gia đi tới một căn nhà nghỉ nào đó cũng không được tính là sang trọng.
Loại người như Hoàng quản gia cùng Lương Mỹ Huyên, cũng coi như nổi tiếng bên ngoài, người quen biết không ít. Chắc là sợ bị phát hiện, cho nên mỗi khi hẹn hò, đều sẽ tìm một căn nhà nghỉ tầm thường nào đó.
Diệp Oản Oản vẫn âm thầm nấp ở sau lưng Hoàng quản gia, với thân thủ bây giờ của nàng mà nói, chỉ bằng cái loại mặt hàng như Hoàng quản gia, dĩ nhiên là không hề phát hiện được chút nào.
Sau khi biết được Hoàng quản gia tiến vào một căn phòng ở lầu ba, Diệp Oản Oản lập tức thuê một căn phòng ở sát vách.
Sau khi tiến vào căn phòng sát vách nọ, Diệp Oản Oản đổi một bộ quần áo, từ ban công cửa sổ phòng mình, nhảy một cái sang ban công phòng của hai người kia.
Đương nhiên, ban công hai phòng cách nhau không ngắn, người bình thường rất khó vượt qua, hơn nữa rất dễ sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng đối với Diệp Oản Oản mà nói, chuyện này ngược lại không coi vào đâu.
"Hô hô... Bảo bối... Ngày tốt sẽ tới!!" Diệp Oản Oản núp ở trên ban công, nghe thanh âm của Hoàng quản gia từ bên trong phòng truyền ra.
"Già mà không đứng đắn... Đúng rồi, người huynh đệ kia của anh đáng tin không?" Lương Mỹ Huyên hỏi.
"Dĩ nhiên là đáng tin rồi! Đây là huynh đệ của anh từ nhỏ, cùng anh lớn lên... Sau này gia nhập vào một thế lực lớn. Cũng may, tiểu đầu mục tiền nhiệm của đại thế lực đã chết rồi, huynh đệ của anh rốt cuộc lên chức làm tiểu đầu mục. Nếu không, chuyện này, làm sao có thể dễ dàng hoàn thành như vậy…" Hoàng quản gia thấp giọng cười một tiếng.
"Hừ... Em đã sớm chịu đựng cái thằng oắt con vô dụng Diệp Thiệu An đủ rồi! Bây giờ, Diệp Thiệu An đã chết, Diệp Thiệu Đình cùng tiểu tạp chủng kia cũng đã bị bắt bỏ tù, Diệp gia còn không phải là của chúng ta sao? Hai cái lão già kia chẳng còn sống được mấy năm, đến lúc đó bọn họ chỉ có thể đem Diệp gia giao cho em cùng Y Y. Chờ sau khi Diệp gia hoàn toàn rơi vào tay chúng ta, anh người quản gia này, cũng liền có thể quang minh chính đại..." Lương Mỹ Huyên nói.
"Vậy khẳng định là tất nhiên, Y Y là con gái của chúng ta, những thứ ngu si kia, phỏng chừng có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ, toàn bộ Diệp gia, cuối cùng sẽ rơi vào trong tay ba người chúng ta, những người ngoài chẳng hề có chút quan hệ nào với Diệp gia... Nhanh, đừng nói nữa, người ta thèm chết mất rồi..."
"Lão già kia... Chậm lại một chút..."
...
Diệp Oản Oản ở trên ban công, nghe những âm thanh khó nghe bên trong, không khỏi hơi nhíu mày.
Hai người này đại khái là cảm thấy qua lâu như vậy, sự tình đã xác định rồi, cho nên mới buông lỏng cảnh giác chút ít, chạy đến đây hẹn hò. Bất quá hai người rõ ràng vẫn là rất cẩn thận, trong lúc mở mồm cũng không hề đề cập đến quá trình sát hại Diệp Thiệu An.
Coi như thu âm lại, cũng nhiều nhất chỉ chứng minh được Diệp Y Y không phải là con gái của Diệp Thiệu An, chứng minh Hoàng quản gia cùng Lương Mỹ Huyên có quan hệ không đứng đắn, chỉ như vậy mà thôi...
Ước chừng một phút đồng hồ sau, âm thanh Lương Mỹ Huyên lại lần nữa truyền ra: "Đúng rồi... Còn có cái con tiểu tạp chủng Diệp Oản Oản kia, nhưng cũng không phải là đèn đã cạn dầu!"
"Yên tâm đi, anh đã sớm có sắp xếp..." Hoàng quản gia cười lạnh một tiếng.
Nghe vậy, hàn quang trong mắt Diệp Oản Oản lóe lên, nghe ý của hai người kia, dường như còn muốn hãm hại chính mình...
Nửa giờ sau, Hoàng quản gia cùng Lương Mỹ Huyên hai người rời khỏi khách sạn, Diệp Oản Oản cũng trả phòng.
Muốn lấy được chứng cứ Hoàng quản gia và Lương Mỹ Huyên thuê sát thủ, chỉ sợ cũng không dễ dàng...
Sau khi Diệp Oản Oản rời khỏi khách sạn, về nhà ở cùng mẹ mấy ngày.
Đã nhiều ngày, tâm tình của Lương Uyển Quân vẫn luôn không ổn lắm, cũng nhờ có Diệp Oản Oản vẫn còn, nếu không, chỉ sợ đã sớm tan vỡ.