---
Giấu nữ nhân?
"Làm sao có thể!!!" Hứa Dịch đen mặt lại, ngay sau đó vội vàng khoát tay giải thích, "Oản Oản tiểu thư, cô còn không hiểu rõ Cửu gia sao? Cửu gia làm sao có thể làm ra loại sự tình này!"
Diệp Oản Oản: "Tôi đương nhiên hiểu mà! A Cửu nhà tôi dù cho nữ nhân khác có đẹp đến mấy cũng không thèm nhìn đâu! Đương nhiên, cũng không có nữ nhân nào đẹp hơn tôi cả!"
Hứa Dịch: "..."
Diệp Oản Oản: "Nếu không phải vậy, tại sao anh lại ngăn cản tôi?"
Hứa Dịch lau mồ hôi, biết không gạt được vị nữ chủ nhân trước mắt này, chỉ có thể thành thật trả lời: "Oản Oản tiểu thư, tôi ngăn cô là vì lo cho sức khỏe của cô thôi. Cửu gia đang ở bên trong xử lý... xử lý một chút sự tình đặc thù... Trước đây không phải là cô đã bảo tôi phải làm nội ứng cho cô, gặp phải tình huống “tương tự” phải báo cho cô hay sao?"
Con ngươi Diệp Oản Oản chuyển động, suy nghĩ.
Nhớ đến thời điểm mình vừa trọng sinh, có một lần nọ đi từ trường về, kết quả không cẩn thận gặp đúng lúc Tư Dạ Hàn đang dùng hình với người khác, kết quả suýt chút nữa đã chọc giận anh ta...
Sau đó nàng đã nhắc Hứa Dịch, bảo sau này có tình huống tương tự phải nhắc nhở mình một chút, để tránh cho nàng khỏi phải nhìn những thứ không nên nhìn.
Khó trách được nàng vừa ngửi được mùi máu tanh ở đây!!
Diệp Oản Oản bĩu môi một cái, "Vậy cũng tốt, tôi đi quanh vườn ngắm rau củ của tôi đây! Chờ anh ấy làm xong rồi, anh nhớ báo với tôi một tiếng."
Hứa Dịch nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, "Vâng, được rồi!"
Diệp Oản Oản nói xong liền quay trở lại trong vườn.
Đối với sự tình mà Hứa Dịch nói, Diệp Oản Oản không hề cảm thấy có gì phản cảm cả. Tư gia là một gia tộc lớn như vậy, không có chút thủ đoạn đặc thù, không ác một chút, làm sao có thể trấn áp được?
Nếu nàng cứ bắt Tư Dạ Hàn phải là một tiểu thiên sứ không dính máu tanh, ngược lại có chút quá gượng ép…
Thật ra thì nàng vẫn luôn biết, Tư Dạ Hàn chẳng qua là cố gắng thu liễm ở trước mặt nàng, cũng luôn cẩn thận, chưa bao giờ để cho nàng nhìn thấy những hình ảnh máu tanh kia mà thôi.
Chẳng qua là không biết tối nay là có chuyện gì…
Diệp Oản Oản vừa đi dạo ở trong sân, vừa chờ Tư Dạ Hàn làm xong. Đi lâu nên có chút đói, lại thuận tay hái một vài trái cây để ăn.
Xem đi, trồng những cây ăn quả trong khu vườn thật là tốt, còn có thể vừa đi dạo vừa ăn.
Lại đi mấy bước, Diệp Oản Oản thấy được ổ gà, vì vậy mở ra đèn pin rọi vào.
Những con gà con lúc trước đều đã trưởng thành, trở thành những chú gà to lớn.
Những con gà kia đều úc núc béo tròn, bộ lông óng mượt, có thể thấy là chúng được chăm sóc rất tốt.
Diệp Oản Oản vui vẻ tiến tới gần, đưa tay ra mò mẫm trong ổ gà, móc ra một quả trứng gà bóng loáng…
Đang một mình đi dạo trong sân, sau lưng truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Diệp Oản Oản theo bản năng quay đầu lại, sau đó liền thấy Tư Dạ Hàn cất bước đi tới, cầm trong tay một cái áo khoác màu đen.
Diệp Oản Oản lập tức bước sang, "Anh làm xong rồi à?"
"Ừm." Tư Dạ Hàn tiện tay khoác chiếc áo khoác lên vai nàng, "Vào đi thôi, bên ngoài lạnh lắm."
Diệp Oản Oản lầm bầm, "Tại sao lâu như vậy anh mới làm xong? Này, không phải là thực sự lén sau lưng em nuôi nữ nhân nào đấy chứ?"
Tư Dạ Hàn liếc nàng một cái, "Nữ nhân khác có đẹp hơn nữa anh cũng sẽ không nhìn nhiều, huống chi, không có nữ nhân nào đẹp hơn em cả."
Diệp Oản Oản nhất thời ho khan một trận, "Khục khục khục... Anh... Người ta nói nhỏ như vậy mà cũng nghe được sao?"
Thiệt là, thính lực làm sao lại tốt như vậy...
"Nhưng mà người ta nói sự thật mà!" Diệp Oản Oản bĩu môi một cái.
Dưới ánh trăng, thần sắc người đàn ông trở nên ôn nhu xưa nay chưa từng có, đưa ngón tay thon dài trắng nõn của mình ra sờ đầu cô bé: "Ừm."