---
Bắc Đẩu là người đầu tiên xông tới bên người Diệp Oản Oản, nhìn quanh bốn phía.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái. Chờ được hắn tới, người ta đã chạy được tám đời rồi.
"Phong tỷ, không sao chứ?" Một bên, Thất Tinh nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng hỏi thăm.
Diệp Oản Oản khẽ lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì!"
"Ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật, lại có thể có người dám học theo phong cách vô sỉ của Không Sợ Minh chúng ta, đi cướp bóc trấn lột! Đây đúng là đang chặn đường làm ăn của chúng ta mà!" Bắc Đẩu mặt đầy bực tức.
"Minh chủ, có biết lai lịch đối phương?"
Giờ phút này, Đại trưởng lão tiến lên, mở miệng hỏi thăm.
Khi bọn họ đang theo Thập Nhất đi điều tra việc thành viên Không Sợ Minh bị Tư Bá Ý bắt nhốt, đã nhận được điện thoại, nói là Minh chủ bị người ta chặn lại, ngay cả thành viên tinh anh của Không Sợ Minh cũng đều không giải quyết được. Sợ rằng, kẻ chặn đường Minh chủ, đến từ Độc Lập Châu!
"Chắc là Độc Lập Châu." Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Tam trưởng lão cau mày trầm tư, chỉ chốc lát sau, mở miệng nói: "Minh chủ, có khả năng sẽ là người của Vô Thiên Hội hay không?"
Bọn họ bên này vừa đào hố, đẩy tên thủ lĩnh Vô Thiên Hội Tư Bá Ý vào cục cảnh sát, nếu như gặp phải sự trả thù của Vô Thiên Hội, cũng là hợp tình hợp lý.
"Hẳn là không phải!" Diệp Oản Oản lắc đầu một cái.
Với quy mô của Vô Thiên Hội mà nói, hẳn là kém xa vị cường giả kia. Huống chi, ý đồ của người kia hết sức rõ ràng, không phải là muốn lấy mạng của nàng, mà là nhằm vào chiếc nhẫn nọ. Cho nên, hẳn là không có liên quan gì tới Vô Thiên Hội mới đúng.
"Vậy thì kỳ quái... Minh chủ, tôi nghe mấy vị thành viên Không Sợ Minh nói, người kia muốn cướp chiếc nhẫn của cô..." Đại trưởng lão nhìn Diệp Oản Oản nói.
"Không sai." Diệp Oản Oản vô cùng dứt khoát gật đầu thừa nhận.
"Minh chủ, đó là loại nhẫn gì, không biết có tiện cho tôi nhìn xem một chút hay không?" Đại trưởng lão hỏi.
Diệp Oản Oản cũng không suy nghĩ nhiều. Đối với đám người Đại trưởng lão, cũng không cần phải đề phòng.
Lúc này, Diệp Oản Oản tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, đưa cho Đại trưởng lão.
Thấy vậy, Thất Tinh và Bắc Đẩu, còn có đám người Tam trưởng lão, rối rít vây lại.
Chiếc nhẫn trong tay Đại trưởng lão, nhìn có vẻ cũ kỹ, không biết là dùng loại chất liệu nào để chế tạo. Quan sát tỉ mỉ, ở phía sau chiếc nhẫn, còn có một cây cỏ nhỏ. Thoạt nhìn, chiếc nhẫn này nói chung là rất bình thường.
"Ngươi nhìn xong chưa, xem xong đưa cho ta xem một chút." Tam trưởng lão đưa mắt nhìn Đại trưởng lão.
Nghe tiếng, Đại trưởng lão đem chiếc nhẫn đưa cho Tam trưởng lão.
Sau khi Tam trưởng lão quan sát một lúc lâu, cũng không tìm ra được bất kỳ chỗ khác biệt nào.
"Tam trưởng lão, tới phiên tôi, đem chiếc nhẫn này giao cho tôi nhìn một chút." Bắc Đẩu liền vội vàng lên tiếng yêu cầu, đồng thơi đưa tay ra.
Nhưng mà, Tam trưởng lão lại lườm Bắc Đẩu một cái, cũng không phản ứng lại Bắc Đẩu, trực tiếp trả chiếc nhẫn lại cho Diệp Oản Oản.
"Minh chủ, chiếc nhẫn này, có vẻ rất cũ rồi, hơn nữa, chất liệu tương đối đặc thù... Hẳn là tương đối đáng tiền..." Tam trưởng lão trầm tư chốc lát, hướng về Diệp Oản Oản, lên tiếng kết luận.
"Đáng tiền... Trị giá bao nhiêu tiền?" Diệp Oản Oản hỏi theo bản năng.
"Chuyện này khó nói..." Tam trưởng lão lắc đầu một cái, hắn cũng không phải là người bán chiếc nhẫn, làm sao biết được nó trị giá bao nhiêu tiền?
"Vậy, trừ đáng tiền ra, còn có tác dụng nào khác không?" Diệp Oản Oản nhìn Tam trưởng lão hỏi.
"Tác dụng khác? Hẳn chỉ là đáng tiền mà thôi... Trừ đáng tiền ra, tôi cũng không nhìn ra có tác dụng gì khác." Tam trưởng lão mặt đầy mộng bức. Chẳng lẽ chiếc nhẫn này còn có tác dụng đặc biệt nào khác?
Lúc này, ánh mắt của Diệp Oản Oản rơi vào trên người Đại trưởng lão.
Mọi người đều biết, ở bên trong Không Sợ Minh, người học rộng tài cao nhất, kiến thức rộng nhất, chính là Đại trưởng lão. Có lẽ, Đại trưởng lão sẽ biết được công dụng của chiếc nhẫn này.